008.- TRUYỀN TIN CHO ÔNG GIU-SE (Mt 1,18-25 ; Lc 2,1-7)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
11 Tháng Giêng 2021
Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
008.- TRUYỀN TIN CHO ÔNG GIU-SE (Mt 1,18-25 ; Lc 2,1-7)
18 *Sau đây là gốc tích Đức Giê-su Ki-tô : bà Ma-ri-a, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. 19 Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. 20 Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng : “Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà Ma-ri-a vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. 21 Bà sẽ sinh con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ.” 22 Tất cả sự việc này đã xảy ra, là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ : 23 Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Em-ma-nu-en, nghĩa là “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta”. 24 Khi tỉnh giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy và đón vợ về nhà. 25 Ông không ăn ở với bà, cho đến khi bà sinh một con trai, và ông đặt tên cho con trẻ là Giê-su.
**** TRUYỀN TIN CHO ÔNG GIU-SE (Sách “Tin Mừng Như Đã Mạc Khải Cho Tôi” Của Maria Valtorta_Quyển 1, trang 239)
Sau năm mươi ba ngày, người Má lại bắt đầu tỏ mình ra bằng thị kiến này, và mẹ bảo tôi chép vào sách này. Niềm vui tái sinh trong tôi, vì được thấy Maria là có niềm vui.
Vậy tôi nhìn thấy khu vườn nhỏ của Nazarét. Maria kéo sợi dưới bóng một cây táo rậm rạp và đầy các trái đã bắt đầu đỏ ửng, trông giống như những cái má tròn và hồng của trẻ con.
Nhưng Maria không có cái mầu đẹp này. Mầu của đôi má ở Hébron đã biến mất. Khuôn mặt tái mét như mầu ngà. Chỉ có đôi môi còn vẽ lên ở trên đó một vòng cung mầu hồng lạt của san hô. Dưới đôi mu mắt nhìn xuống là hai bóng tối, và bờ mắt sưng húp như mới khóc. Tôi không nhìn thấy mắt, vì cô cúi đầu, chăm chú vào công việc, hơn nữa, lại còn những tư tưởng buồn, vì tôi nghe cô thở dài như người phải chịu sự đau đớn trong tim. Cô mặc toàn trắng, y phục bằng vải gai trắng, vì trời rất nóng, mặc dầu sự tươi tắn nguyên vẹn của các bông hoa cho tôi biết lúc này là buổi sáng. Cô để đầu trần, mặt trời chiếu trên chòm lá táo rung rinh bởi gió rất nhẹ, lọt qua và làm thành những giải sáng trên đất mầu nâu, vẽ ra những vòng tròn trên đầu tóc vàng, tạo ra những tia phản chiếu như vàng ròng.
Từ trong nhà không có tiếng động nào vọng tới, từ khung cảnh chung quanh cũng không. Người ta chỉ nghe thấy tiếng róc rách của tia nước chảy vào bể ở cuối vườn.
Maria giật nảy khi nghe tiếng gõ chắc nịch ở cánh cửa mở ra bên ngoài nhà. Cô đặt cuộn chỉ và cái trục xuống, đứng dậy để ra mở. Mặc dầu y phục của cô mềm và rộng, cô cũng không giấu được hoàn toàn cái bụng tròn.
Cô thấy mình ở trước mặt Giuse. Cô tái mét tới tận môi. Lúc này khuôn mặt cô như một bánh thánh, vì nó không còn giọt máu. Maria nhìn với con mắt nghi vấn và buồn. Cái nhìn của Giuse thì có vẻ năn nỉ. Hai người cùng nhìn nhau trong yên lặng. Rồi Maria mở miệng: “Vào giờ này, Giuse? Anh cần gì? Anh muốn nói gì với em? Vào đi”.
Giuse vào và đóng cửa lại. Ông chưa nói gì.
- Giuse, nói đi. Anh muốn gì?
- Sự tha thứ của em - Giuse cúi xuống như ông muốn qùi gối. Maria vốn dè giữ không đụng chạm vào ông, nhưng cô cầm vào vai ông cách qủa quyết để ngăn cản ông qùi.
Mầu sắc biến đi rồi lại hiện ra trên mặt Maria, lúc thì đỏ gay, lúc thì tái mét như lúc trước: “Sự tha thứ của em? Giuse, em chẳng có gì để tha thứ cho anh cả. Em phải cám ơn anh nữa vì tất cả những gì anh đã làm ở đây trong khi em vắng mặt, và vì tình yêu mà anh đã mang đến cho em”.
Giuse nhìn cô, và tôi thấy hai giọt nước mắt lớn tạo thành ở điểm lệ của đôi mắt sâu của ông. Chúng đọng lại đó như tại bờ mép của chiếc bình, rồi chảy xuống má và xuống râu: “Sự tha thứ, Maria à. Anh đã thiếu tin cẩn. Bây giờ anh biết. Anh không xứng đáng được có một kho tàng như vậy. Anh đã thiếu bác ái. Anh đã kết án em trong lòng anh. Anh đã kết án em cách bất công vì anh đã không xin em nói cho anh biết sự thật. Anh đã khiếm khuyết với lề luật của Thiên Chúa trong khi không yêu em như anh yêu mình”.
- Ôi! Không. Anh đâu có thiếu sót gì.
- Có, Maria ạ. Nếu anh bị kết án vì một tội tương tự thì anh đã tự bào chữa. Còn em... Anh đã không để cho em bào chữa, bởi vì anh sắp làm một quyết định mà không hỏi ý em. Anh đã thiếu sót với em bằng cách xúc phạm đến em bởi sự nghi ngờ. Chỉ nghi ngờ thôi cũng đã là một xúc phạm rồi, Maria ạ. Ai nghi ngờ tức là không biết. Anh đã không biết em như đáng lẽ anh phải biết. Nhưng vì sự đau đớn anh phải chịu... Ba ngày khổ hình. Tha cho anh đi Maria!
- Em đâu có gì để tha cho anh. Đúng ra em phải xin anh tha vì sự đau đớn em đã gây ra cho anh.
- Ôi! Đúng, nó đã đau đớn biết bao! Đau đớn chừng nào! Em coi này: Sáng nay người ta bảo anh đã có tóc bạc ở thái dương và vết nhăn trên mặt. Hơn mười năm của cuộc đời đã trôi đi trong ba ngày này. Nhưng Maria, tại sao em lại khiêm nhường tới nỗi giấu anh sự vinh quang của em, cả với anh là chồng của em, và cho phép anh nghi ngờ em?
Giuse không qùi gối, nhưng ông cúi sâu tới nỗi giống như qùi, và Maria mỉm cười đặt bàn tay nhỏ của cô trên đầu ông, trông giống như cô xá giải cho ông. Cô nói: “Nếu sự khiêm nhường của em không trọn hảo thì em chẳng đáng cưu mang đấng thiên hạ đợi trông, đấng đến để hủy bỏ cái tội kiêu căng đã làm hư hỏng con người. Và ngoài ra, em đã vâng lời... Thiên Chúa đã xin em sự vâng lời này. Nó đã đắt giá chừng nào cho em... vì anh, vì sự đau đớn mà anh đã cảm thấy. Nhưng em chỉ có vâng lời. Em là nữ tì của Thiên Chúa. Các đầy tớ thì không thảo luận các mệnh lệnh nó nhận, nó chỉ thi hành thôi, anh Giuse, cho dù mệnh lệnh làm cho nó khóc ra máu”. Maria khóc nhè nhẹ khi nói những lời đó. Giuse cúi sâu nên không nhận ra cho tới lúc ông thấy một giọt nước mắt nhỏ xuống đất.
Lúc đó ông ngẩng đầu lên và - đây là lần thứ nhất tôi thấy ông làm điều này - ông nắm lấy hai bàn tay nhỏ của Maria trong đôi tay mạnh mẽ và sạm nắng của ông, và ông hôn lên đầu mút của các ngón tay mảnh mai lú ra khỏi nắm tay ông giống như các nụ đào.
- Bây giờ phải lo liệu, bởi vì... - Giuse không nói gì thêm, nhưng ông nhìn Maria. Cô ngồi xuống ngay để không bị phơi ra trước cái nhìn đang đặt trên cô: “Phải làm lẹ. Anh sẽ tới đây... Chúng ta sẽ làm tròn nghi thức hôn phối... Tuần tới có được không...?”
- Tất cả những gì anh làm đều tốt, Giuse. Anh là chủ gia đình. Em, em là đầy tớ của anh.
- Không, chính anh là đầy tớ của em. Anh là đầy tớ có phúc của Chúa anh, đấng đang lớn lên trong lòng em. Em là người có phúc trên mọi phụ nữ Israel. Chiều nay anh sẽ loan báo cho bà con. Và sau đó, khi anh tới ở đây, chúng ta sẽ làm việc để chuẩn bị tất cả cho Người tới... Ôi! Làm sao anh có thể đón nhận Thiên Chúa của anh trong nhà anh? Trong cánh tay anh? Anh sẽ chết vì vui!... Anh sẽ không bao giờ dám đụng vào Người!...
- Anh có thể, cũng như em có thể, với ơn của Thiên Chúa.
- Nhưng em là em. Anh là một đàn ông tội nghiệp, là kẻ nghèo hèn nhất trong các con cái Thiên Chúa!...
- Giêsu đến cho chúng ta là những kẻ nghèo hèn, để làm cho chúng ta nên giầu có trong Thiên Chúa. Người đến với hai chúng ta bởi vì chúng ta nghèo hèn nhất, và chúng ta nhận biết điều đó. Giuse, anh hãy vui mừng. Dòng dõi Đavít đã có vị vua nó chờ đợi, và nhà chúng ta trở nên rực rỡ hơn lâu đài hoàng gia của Salômôn, bởi vì ở đây có cả Trời, và chúng ta chia sẻ với Thiên Chúa sự bình an bí mật mà sau này người ta mới biết. Người sẽ lớn lên ở giữa chúng ta, và cánh tay chúng ta sẽ là cái nôi cho Đấng Cứu Thế lớn lên, và sự mệt mỏi của chúng ta sẽ cung cấp bánh cho Người... Ôi Giuse! Chúng ta sẽ nghe tiếng của Thiên Chúa gọi chúng ta là “Cha và Mẹ”. Ôi!...- Maria khóc vì vui. Những giọt nước mắt qúa hạnh phúc!
Bây giờ Giuse qùi gối ở chân cô và khóc, giấu mặt trong vạt áo rộng của Maria rũ xuống thành những nếp gấp trên nền lát gạch tội nghiệp của căn phòng nhỏ. Thị kiến chấm dứt ở đây.