001.- TRUYỀN TIN CHO ĐỨC MA-RI-A (Lc 1,26-38)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
08 Tháng Giêng 2021
Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
001.- TRUYỀN TIN CHO ĐỨC MA-RI-A (Lc 1,26-38)
26 * Bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, *** 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a. *** 28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà”.
29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì. *** 30 Sứ thần liền nói: “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. *** 31 Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. *** 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. *** 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận”. *** 34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!” *** 35 Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. *** 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. *** 37 Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được”. *** 38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”. Rồi sứ thần từ biệt ra đi.
**** TRUYỀN TIN CHO ĐỨC MA-RI-A (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 152, số 23)
Đây là điều tôi thấy:
Maria, một thiếu nữ rất trẻ. Nhìn thì thấy chỉ tối đa là mười lăm tuổi. Cô đang ở trong một căn phòng hình chữ nhật, một phòng thực sự của một cô gái trẻ. Trước bức tường theo bề dài của phòng là cái giường, một cái chõng thấp, không có gờ, chiếu hay thảm, như vậy là giống như nằm trên một cái bàn và một cái liếp bằng sậy. Qủa vậy, chúng cứng ngắc và không oằn xuống như khi chúng ta nằm trên giường của chúng ta. Trên bức tường kia có một cái kệ, trên đó để một cái đèn dầu và các ru-lô bằng da. Một công việc may vá được xếp rất cẩn thận, người ta thấy đó là đồ thêu. Ở bên cạnh, về phía cửa mở nhìn ra vườn, cánh cửa mở, nhưng được che bằng tấm màn gió mà gió nhẹ lay động, Đức Trinh Nữ ngồi trên một cái ghế đẩu thấp. Cô đang kéo sợi, loại gai rất trắng, mềm như lụa. Bàn tay nhỏ, chỉ hơi đậm mầu hơn chỉ gai, quay chiếc trục một cách lẹ làng. Khuôn mặt nhỏ trẻ trung và rất đẹp, rất đẹp! Hơi cúi với nụ cười nhẹ, tựa như cô vuốt ve hay theo dõi một tư tưởng êm đềm. Một yên lặng sâu xa ngự trị trong căn nhà nhỏ và khu vườn. Một bình an sâu xa ở trên khuôn mặt Maria cũng như ở chung quanh cô. Bình an và thứ tự. Một nơi rất khiêm tốn về hình dáng và đồ đạc, hầu như một phòng của tu sĩ với vẻ khắc khổ của nó, nhưng đồng thời lại có vẻ oai phong trong sự gọn gàng và cẩn thận của cách xếp đặt các vải vóc trên giường, các ru-lô, ánh sáng, cái bình bằng đồng để ở gần ánh sáng, có cắm một chùm các cành bông, những cành đào hay lê, tôi không biết, nhưng chắc chắn đó là cành của các cây ăn trái với những bông mầu hồng lạt.
Maria bắt đầu hát nho nhỏ, rồi cô hơi nâng mạnh thêm giọng hát của cô. Đó không phải là một tiếng hát lớn, nhưng đã là tiếng hát rung động trong căn phòng nhỏ, nơi người ta cảm thấy sự rung động của tâm hồn cô. Tôi không hiểu các lời, chắc là bằng tiếng Hy Bá. Nhưng vì cô nhắc đi nhắc lại tiếng “Jêova” nên tôi hiểu đó là bài thánh ca, có lẽ một Thánh Vịnh. Có lẽ Maria lặp lại những Thánh Vịnh của Đền Thờ, và hẳn đó là một kỷ niệm êm đềm, vì cô đặt bàn tay lên lòng, vẫn cầm sợi chỉ và chiếc trục, cô ngẩng mặt, tựa đầu ra phía sau, trên bức tường. Khuôn mặt tươi sáng và mầu da hồng hào. Đôi mắt lạc lõng trong tư tưởng êm đềm nào đó tôi không biết, làm cho nó càng sáng bởi mấy giọt nước mắt đọng lại và làm cho nó lớn hơn. Nhưng đôi mắt này cười, mỉm cười với tư tưởng mà nó theo đuổi và như trừu tượng đối với những gì ở chung quanh. Khuôn mặt Maria ló ra khỏi y phục trắng, rất đơn sơ, hồng hào, đóng khung bởi những bím tóc mà cô quấn quanh đầu như chiếc triều thiên. Đúng là một bông hoa đẹp!
Tiếng hát chuyển thành một lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, Thiên Chúa Tối Cao, xin đừng chậm trễ sai tôi tớ Chúa xuống để mang bình an đến cho trái đất. Xin hãy tạo ra thời gian thuận tiện và Trinh Nữ trong sạch chịu thai để Đấng Kitô của Chúa giáng trần. Lạy Cha, lạy Cha rất thánh, xin chấp nhận cho tôi tớ Người được119 hiến đời nó cho mục đích này. Xin cho con được chết sau khi đã thấy Ánh Sáng và Đấng Công Chính của Chúa trên trái đất, và được thấy hoàn thành công trình cứu rỗi. Ôi Cha rất thánh! Xin sai xuống trái đất điều đã làm các tiên tri say mê than thở. Xin sai Đấng Cứu Thế cho tớ nữ Ngài, để vào giờ chấm dứt cuộc đời của con thì nơi ở của Cha mở ra cho con, vì các cửa của nó đã được mở ra bởi Đấng Kitô của Cha cho tất cả những ai hy vọng ở Cha. Hãy đến! Hãy đến! Ôi Thánh Linh của Chúa! Hãy đến với các tín hữu của Chúa đang chờ đợi Chúa. Hãy đến! Hỡi Hoàng Tử Hoà Bình!”
Maria tiếp tục như lạc lõng với chính mình.
Chiếc màn gió lay động mạnh hơn, dường như có ai ở đàng sau nó thổi một luồng gió, hoặc lay động để mở nó ra. Và một ánh sáng trắng như ngọc trai liên kết với bạc ròng, làm cho các bức tường hơi vàng thành sáng hơn; các mầu của vải thành sáng hơn, khuôn mặt ngước lên của Maria thiêng liêng hơn. Trong ánh sáng, mặc dù bức màn gió không rẽ ra trên mầu nhiệm đang hoàn thành - bức màn không nhúc nhích nữa, nó treo cứng ngắc trên khung cửa, tựa như đó là bức tường phân chia bên trong và bên ngoài - Trong ánh sáng này, một Tổng Lãnh Thiên Thần bái lạy.
Chắc chắn Người cần phải mặc lấy diện mạo một con người, nhưng diện mạo này siêu việt hóa con người. Khuôn mặt rất đẹp và phát quang này được tạo thành bằng thịt máu nào? Bằng chất gì, Thiên Chúa đã vật chất hóa nó để làm cho nó thành dễ cảm đối với giác quan của Đức Trinh Nữ? Chỉ có Thiên Chúa mới có thể có những chất liệu và sử dụng nó một cách hoàn bị như vậy. Đó là một khuôn mặt, một cơ thể. Đó là đôi mắt, một khuôn miệng, mái tóc và đôi tay giống như chúng ta. Đó là ánh sáng đã lấy mầu của da thịt, của mắt, của tóc, của môi; một ánh sáng cử động, mỉm cười và nói.
- Chào Maria đầy Ân Sủng! Chào!
Tiếng nói là một hòa hợp êm ái như ngọc rơi trên kim qúi.
Maria giật nảy và nhìn xuống. Cô càng giật mình hơn khi thấy tạo vật bằng ánh sáng qùi gối ở cách cô chừng một mét, đôi tay bắt120 chéo trước ngực và nhìn cô với một sự trọng kính vô biên.
Maria đứng dậy và ép sát vào tường. Cô trở nên tái mét, rồi đỏ. Khuôn mặt cô bộc lộ sự ngạc nhiên, hốt hoảng. Cô vô tình lấy tay ôm ngực, giấu bàn tay vào trong tay áo dài. Cô cúi xuống, làm như để che giấu cơ thể của cô hết sức có thể. Một sự bẽn lẽn dịu dàng.
- Không, đừng sợ, Chúa ở với cô! Cô là người có phúc hơn tất cả các phụ nữ.
Maria vẫn tiếp tục sợ. Thực thể khác thường này từ đâu mà đến? Có phải do Thiên Chúa sai đến hay là Đứa Lừa Đảo?
- Maria, đừng sợ! - Đức Tổng Thần nhắc lại. “Tôi là Gabriel, thiên thần của Thiên Chúa. Chúa đã sai tôi đến với cô. Đừng sợ, vì cô có phúc trước mặt Thiên Chúa. Bây giờ cô sẽ mang thai trong dạ cô và sẽ sinh ra một người con trai, và cô sẽ đặt tên cho Người là Giêsu. Người sẽ cao trọng, người ta sẽ gọi Người là Con Đấng Tối Cao, và thực sự là như vậy. Và Chúa là Thiên Chúa sẽ cho Người ngôi báu của Đavít tổ phụ Người, Người sẽ ngự trị đời đời trên nhà Jacob, và triều đại Người sẽ vô cùng tận. Hãy hiểu, ôi Trinh Nữ Thánh, Người Yêu của Chúa, con gái được chúc phúc của Người, được mời gọi để làm mẹ của Con Người! Hãy hiểu thế nào là người con cô sẽ sinh ra!”
- Việc đó xảy ra thế nào được, nếu tôi không hề biết đến đàn ông? Phải chăng Thiên Chúa không nhận lễ vật của tôi tớ Người, và không muốn tôi đồng trinh vì tình yêu đối với Người?
- Ôi Maria! Không, không phải do việc của đàn ông mà cô sẽ là mẹ đâu. Cô sẽ đồng trinh đời đời, là Đấng Thánh của Thiên Chúa. Chúa Thánh Thần sẽ xuống trên cô, và quyền phép của Đấng Tối Cao sẽ bao phủ cô dưới bóng của Người. Vì vậy người ta sẽ gọi đấng sẽ sinh ra từ cô là Thánh, và là Con Thiên Chúa. Đối với Thiên Chúa của chúng ta thì mọi sự đều có thể. Êlisabét son sẻ mà đã mang thai trong tuổi già của bà, một người con trai sẽ là tiên tri của Con cô, kẻ sẽ chuẩn bị đường lối cho Người. Chúa đã lấy đi cho bà sự nhục nhã của bà, và kỷ niệm về bà sẽ tồn tại giữa các dân, được kết hợp với tên cô, cũng như tên của con bà với tên của121 Đấng Thánh con cô. Và cho tới muôn đời, mọi dân tộc sẽ tung hô qúi vị là các người có phúc, vì ơn phúc của Chúa đã đến với qúi vị. Êlisabét đã đang ở vào tháng thứ sáu, và sức nặng mà bà mang làm vươn lên trong bà niềm vui, và sẽ làm cho nó vươn lên hơn nữa khi bà biết niềm vui của chính cô. Ôi Maria đầy ơn! Không gì là không thể đối với Thiên Chúa. Tôi phải nói gì với Chúa tôi? Xin cô đừng để cho mình bị xao xuyến vì bất cứ tư tưởng nào. Chúa sẽ canh chừng trên các lợi ích của cô nếu cô phó thác cho Người. Thế giới, và ở trên trời, Đấng Hằng Hữu đang chờ đợi lời cô!
Maria, đến lượt cô, cũng bắt chéo tay trên ngực, cô cúi xuống rất sâu và nói cách kính cẩn: “Đây là Nữ Tì của Chúa, xin làm cho tôi theo như lời Ngài”.
Thiên thần rạng rỡ niềm vui. Người thờ lạy, vì chắc chắn người nhìn thấy Thánh Thần của Thiên Chúa xuống trên Trinh Nữ vẫn cúi sâu trong sự ưng thuận của Người. Rồi thiên thần biến đi, không hề làm lay động cái màn gió mà Người để che trên mầu nhiệm thánh.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)