13_ĐỨC GIÊ-SU CHỊU PHÉP RỬA (Mt 3,13-17 ; Mc 1,9-11 ; Lc 3,21-22)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
03 Tháng Hai 2021
013.- ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ RAO GIẢNG Mt 3,1-12 (Mc 1,1-8 ; Lc 3,1-18 ; Ga 1,19-28)
1 *Hồi ấy, ông Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giu-đê rằng : 2 “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” 3 Ông chính là người đã được ngôn sứ I-sai-a nói tới : Có tiếng người hô trong hoang địa : Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. 4 Ông Gio-an mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng làm thức ăn. 5 Bấy giờ, người ta từ Giê-ru-sa-lem và khắp miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan, kéo đến với ông. 6 Họ thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông Gio-đan. 7 Thấy nhiều người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc đến chịu phép rửa, ông nói với họ rằng : “Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy ? 8 Các anh hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối. 9 Đừng tưởng có thể bảo mình rằng : ‘Chúng ta đã có tổ phụ Áp-ra-ham.’ Vì, tôi nói cho các anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Áp-ra-ham. 10 Cái rìu đã đặt sát gốc cây : bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa. 11 Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa. 12 Tay Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân : thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi.”
ĐỨC GIÊ-SU CHỊU PHÉP RỬA (Mt 3,13-17 ; Mc 1,9-11 ; Lc 3,21-22)
13 Bấy giờ, Đức Giê-su từ miền Ga-li-lê đến sông Gio-đan, gặp ông Gio-an để xin ông làm phép rửa cho mình. 14 Nhưng ông một mực can Người và nói : “Chính tôi mới cần được Ngài làm phép rửa, thế mà Ngài lại đến với tôi !” 15 Nhưng Đức Giê-su trả lời : “Bây giờ cứ thế đã. Vì chúng ta nên làm như vậy để giữ trọn đức công chính.” Bấy giờ ông Gio-an mới chiều theo ý Người. 16 Khi Đức Giê-su chịu phép rửa xong, vừa ở dưới nước lên, thì các tầng trời mở ra. Người thấy Thần Khí Thiên Chúa đáp xuống như chim bồ câu và ngự trên Người. 17 Và có tiếng từ trời phán : “Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người.”
******
CHÚA GIÊ-SU CHỊU PHÉP RỬA (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 2, trang 14)
*******
Tôi thấy một cánh đồng không người ở, không hoa mầu, không có các thửa ruộng trồng cấy, chỉ thấy thấp thoáng đó đây vài bụi cây như thuộc loại rau cỏ tại những chỗ đất thấp và ít khô cằn. Nhận xét rằng những đất đai khô cằn và không trồng cấy này ở bên phải tôi, trong khi phía bắc thì ở sau lưng tôi, và như vậy, tôi nhìn về hướng nam.
Ở bên trái, tôi thấy một dòng sông có bờ thấp, cũng chảy chậm từ bắc xuống nam. Theo sự chuyển động rất chậm của dòng sông, tôi hiểu lòng sông không phải là bờ dốc mạnh, và con sông này chảy qua một chỗ lõm của đồng bằng. Dòng nước chỉ vừa đủ để ngăn cản nước đọng và làm thành đầm lầy. Nước không sâu. Đó là nơi người ta nhìn thấy đáy. Tôi đoán chiều sâu không qúa một mét, tối đa là một mét rưỡi. Rộng như từ Arno tới Saint Miniato-Empoli: tôi nói khoảng hai chục mét. Nhưng sự đo lường bằng mắt của tôi chỉ là phỏng chừng. Nước có mầu xanh lơ, ở gần bờ thì hơi ngả mầu xanh lá cây, vì ở bờ, ẩm độ giữ cho có một giải cỏ xanh, làm vui cho con mắt mỏi mệt vì cảnh bao la của đá và cát trải ra không cùng ở phía trước.
Tiếng nói nội tâm mà tôi đã giải thích cho qúi vị rồi, cho tôi nghe thấy và giải thích cho tôi điều tôi phải nhận xét và phải biết, đã báo cho tôi rằng tôi thấy thung lũng sông Giođan. Tôi gọi nó là thung lũng, vì đó là thói quen gọi nơi có một dòng sông, nhưng ở đây tôi thấy không chính xác để gọi nó bằng cái tên đó, vì một thung lũng thì phải có các đồi, nhưng ở quanh đây tôi không thấy đồi. Tóm tắt, tôi đang ở gần sông Giođan, và cảnh hoang vu tôi thấy ở bên phải tôi là sa mạc xứ Juđa.
Nếu nói sa mạc tức là nơi không có người ở, không dấu vết công việc của loài người, thì nó ít thích hợp đối với tư tưởng của chúng ta về sa mạc. Ở đây không có cồn cát như chúng ta nghĩ, nhưng chỉ là đất trơ trụi, lủng củng đá và đồ gằm, giống như các mảnh đất bồi sau trận lụt. Ở rất xa là các ngọn đồi, rồi ở gần Giođan là hoàn toàn an bình, một sắc thái đặc biệt vượt quá sắc thái của các phong cảnh thông thường, có cái gì nhắc ta nhớ tới điều ta cảm thấy ở bờ hồ Trasimène. Đó là nơi kêu gọi các đường bay thiên thần và các tiếng nói Thiên Quốc. Nhưng tôi có cảm tưởng là tôi đang ở trong một nơi để nói chuyện với thần trí.
Trong khi đang nhận xét như vậy, tôi thấy một cảnh đầy những người ở dọc bờ hữu ngạn của Giođan - so với tôi - Có rất nhiều người ăn mặc khác nhau. Một số giống như người dân thường, một số có vẻ giầu. Khá nhiều người có vẻ giống pharisiêu, vì y phục của họ trang điểm những tua rua và băng giải.
Ở giữa có một người đứng trên tảng đá mà vừa thấy là tôi nhận ra ông Tẩy Giả, dù tôi mới thấy ông lần đầu. Ông nói với đám đông mà tôi bảo đảm với qúi vị là bài giảng của ông thiếu êm dịu. Giêsu đã gọi Giacôbê và Gioan là “con cái sấm sét”. Vậy phải có tên nào để đặt cho nhà hùng biện hung hăng này? Người ta có thể gọi Gioan Tẩy Giả là: tiếng sét, núi lở, động đất, vì ông hách dịch chừng nào trong sự hùng biện và các cử chỉ của ông. Ông nói về việc Đấng Messi đến và cổ võ các thính giả của ông sửa soạn tâm hồn họ, bằng cách loại bỏ những ngổn ngang, và bằng cách dựng dậy tư tưởng của họ. Nhưng đó là cách nói cuồng nhiệt và cứng cỏi. Vị Tiền Hô không có bàn tay êm nhẹ của Giêsu để săn sóc các vết thương lòng. Đó là vị thầy thuốc lột trần ra, khám xét và cắt tỉa không thương hại.
Trong khi tôi nghe - tôi không nhớ được các lời ông, vì đó là những lời của các Phúc Âm thánh sử, nhưng nó trào ra trong một bài thuyết trình thác đổ - tôi thấy Giêsu của tôi tiến đến theo đường mòn có cỏ xanh và bóng mát dọc theo sông Giođan. Con đường miền quê này, lối mòn thì đúng hơn là con đường, được vạch ra bởi các đoàn du mục và các khách du hành, trong hàng bao thế kỷ đã đi để tới nơi khúc sông mà lòng sông trồi lên, có thể lội qua được. Lối mòn tiếp tục ở bờ bên kia và mất đi trong mầu xanh của bờ bãi.
Giêsu có một mình. Người tiến bước từ từ và tới đàng sau Gioan Tẩy Giả. Người đi, không gây tiếng động, trong khi nghe tiếng nói sang sảng của sự Sám Hối nơi sa mạc, tựa như Giêsu cũng là một trong vô số kẻ đến với Gioan để được rửa, chuẩn bị sự thanh tẩy để đón Đấng Messi. Không có gì phân biệt Giêsu với những người khác. Người giống dân thường về y phục, giống ông chúa về sắc đẹp và các nét của Người, nhưng không có dấu hiệu gì về Thiên Chúa phân biệt Người với đám đông.
Chắc hẳn Gioan cảm thấy một thần khí siêu nhiên đặc biệt. Ông quay lại và nhận ngay ra nguồn gốc của thần khí này. Ông chạy xuống khỏi tảng đá dùng làm tòa giảng của ông. Và với vẻ thong dong, ông tiến về phía Giêsu đang đứng tựa vào một gốc cây cách sau đám đông vài mét.
Giêsu và Gioan nhìn nhau một lát. Giêsu với cái nhìn mầu Trời rất êm dịu. Gioan với đôi mắt nghiêm khắc, rất đen, đầy chớp sáng. Hai người lại gần, người nọ đối diện người kia. Cả hai đều cao lớn - điều giống nhau duy nhất - tất cả những gì còn lại đều khác nhau. Giêsu tóc hoe vàng, để dài, chải thứ tự, da trắng ngà, mắt xanh da trời, y phục đơn giản nhưng oai phong. Gioan tóc đen, bù xù, thả rơi xuống vai, cắt bậc thang, với bộ râu đen cắt ngắn, phủ hầu hết khuôn mặt, không để lộ đôi má lõm vì chay tịnh. Đôi mắt đen như lên cơn sốt, da ngăm đen vì mặt trời và mưa gió, bao phủ bằng lớp lông dầy, nửa mình trần với chiếc áo da lạc đà được giữ ở thắt lưng bằng sợi giây da, phủ lấy thân mình, dài xuống vừa qua bộ sườn gầy, để lộ xương sườn phía tay mặt, những xương sườn chỉ được phủ bằng y phục duy nhất là làn da cháy nám. Mặt đối mặt, đúng là một người mọi với một thiên thần.
Gioan, sau khi đã nhìn đăm đăm trên Người bằng cái nhìn xuyên thấu, liền kêu lên: “Đây là Con Chiên Thiên Chúa. Làm sao lại có thể là Chúa tôi đến cùng tôi?”
Giêsu trả lời điềm đạm: “Để hoàn thành nghi thức sám hối”.
- Lạy Chúa! Không bao giờ đâu. Chính tôi phải đến cùng Ngài để được thánh hóa. Vậy mà Ngài lại đến với tôi.
Giêsu để tay lên đầu ông, vì Gioan cúi mình trước mặt Người, Người trả lời: “Hãy để mọi việc xảy ra như Ta muốn, để làm trọn mọi điều công chính, và để nghi thức của anh dẫn con người tới mầu nhiệm cao cả hơn, để họ được loan báo rằng Nạn Nhân đã ở trong thế giới”.
Gioan quan sát Người với con mắt mà một giọt nước mắt đã làm cho êm dịu cái nhìn của ông, rồi ông đi trước Người tới bờ sông. Giêsu cởi áo khoác và áo dài của Người, chỉ giữ lại chiếc quần đùi và đi xuống nước, nơi Gioan đã đứng. Gioan rửa cho Người bằng cách đổ nước sông trên đầu Người, nhờ một vật giống như cái gáo ông đeo ở thắt lưng, trông như một mảnh vỏ bầu khô.
Giêsu thực là con chiên trắng với làn da của Người, với các đường nét nhũn nhặn, với cái nhìn êm đềm...
Khi Giêsu lên bờ và mặc áo, Người trầm tư cầu nguyện. Gioan chỉ Người cho đám đông và minh chứng rằng đã nhận ra Người nhờ dấu hiệu mà Thánh Thần Thiên Chúa đã chỉ cho ông, và chỉ định cách chắc chắn Đấng Cứu Thế.
Nhưng tôi bị lôi kéo bởi cảnh tượng Giêsu cầu nguyện, và tôi không còn thấy gì khác ngoài khuôn mặt sáng láng nổi bật trên nền xanh của bờ sông.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)