011_CÁC ANH HÀI BỊ GIẾT (Mt 2,16-18)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
02 Tháng Hai 2021
Đọc “TIN MỪNG”
và Đọc Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta
*******
011_CÁC ANH HÀI BỊ GIẾT(Mt 2,16-18)
16 Bấy giờ vua Hê-rô-đê thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận, nên sai người đi giết tất cả các con trẻ ở Bê-lem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm tinh. 17 Thế là ứng nghiệm lời ngôn sứ Giê-rê-mi-a : 18 Ở Ra-ma, vẳng nghe tiếng khóc than rền rĩ : tiếng bà Ra-khen khóc thương con mình và không chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa
******
011_ CÁC ANH HÀI BỊ GIẾT (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 2, trang 216-223)
*******
Ông chủ chạy tới, cúi gù tới gẫy lưng trước Judas đang oai vệ với áo khoác mầu đỏ thẫm của Giêsu ở bên ngoài áo mầu vàng óng ánh sang trọng của ông, và chiếc đai lưng rộng với các tua rua của ông.
- Ông ơi, chúng tôi từ xa tới, người Do Thái trong tập thể đông phương. Ông này là gốc Bétlem bị bách hại, đến tìm các bạn chí thân của ông ở đây, và chúng tôi đi cùng với ông, sau khi đã thờ lạy Đấng Tối Cao trong nhà Người. Ông có thể cho chúng tôi tin tức không?
- Bẩm Chúa... Tôi tớ Ngài... Tất cả cho Ngài... Xin ra lệnh.
- Chúng tôi muốn hỏi về nhiều người, đặc biệt là Anna mà căn nhà của bà ở trước quán của ông.
- Ôi! Cái bà tội nghiệp! Anna, các ngài chỉ còn tìm thấy bà trong lòng Abraham, và các con trai bà cùng với bà.
- Chết rồi? Tại sao?
- Các Ngài không hay biết về vụ tàn sát của Hêrôđê sao? Mọi người đều nói tới, và César đã gọi ông ta là “Con heo khát máu”. Ôi! Tôi nói gì vậy? Xin đừng tố cáo tôi. Có thực ông là Do Thái không?
- Đây là dấu hiệu của chi tộc tôi. Nói đi!
- Anna đã bị lính của Hêrôđê giết cùng với tất cả các con bà, chỉ213 trừ một người.
- Nhưng tại sao? Bà ta rất tốt!
- Ông biết bà ta?
- Biết lắm - Judas nói dối cách bất cẩn.
- Bà bị giết vì đã cho những người mà người ta gọi là cha và mẹ đấng Messi ở trọ... Xin tới đây... trong phòng này... Bức vách có tai. Và khi nói về một số điều... Rất nguy hiểm.
Họ vào một phòng nhỏ tối và thấp. Họ ngồi trên cái ghế bành rất thấp.
- Đây... Tôi có cái mũi thính. Tôi đâu có làm chủ quán để giải khuây. Tôi sinh ra ở đây, là con và cháu của chủ quán. Tôi có sự ranh mãnh trong máu tôi và tôi không muốn đón họ. Tôi có thể tìm cho họ một góc. Nhưng... dân Galilê... nghèo... vô danh tiểu tốt... Ê! Không. Ezéchias đâu có để mình chấp nhận thứ đó. Lại nữa... Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy họ không như những người khác. Người đàn bà đó... Đôi mắt... một cái, tôi không biết cái gì... không... không... Chắc hẳn có một thằng qủi nó ở trong bà, và bà mang nó tới đây cho chúng tôi. Cho tôi thì không. Nhưng cho thành phố. Anna thơ ngây hơn một con cừu! Bà đã cho họ trọ vài ngày sau, cùng với đứa trẻ sơ sinh. Người ta nói đó là Đức Messi... Ôi! Tôi kiếm được bao nhiêu tiền trong những ngày đó! Còn hơn là việc khai sổ. Cả những người không cần khai sổ cũng tới. Họ tới từ ngoài biển, mãi từ Ai Cập để coi... Và như vậy trong bao nhiêu tháng trời! Tôi kiếm bộn!... Sau cùng có ba ông vua, ba nhà quyền qúi, ba Đạo Sĩ... Tôi biết cái gì? Một đoàn diễn hành không dứt! Họ đã thuê hết chuồng của tôi, và trả bằng vàng nhiều như số cỏ cần cho chuồng trong một tháng. Rồi hôm sau họ đi, để lại đây hết. Và bao nhiêu là qùa cho các con trai con gái phục dịch! Và cho tôi! Ôi!... Đấng Messi, đối với tôi, dù giả hay thật, tôi chỉ có thể nói tốt. Người đã làm tôi kiếm tiền đầy giỏ. Tôi không bị phiền nhiều, không có người chết, vì tôi mới cưới vợ. Nhưng... Những người khác!...
- Chúng tôi muốn xem những nơi tàn sát.
- Các nơi à? Nhưng hết mọi nhà. Người ta kể đến hàng ngàn bị214 chết ở Bétlem. Hãy đi với tôi.
Họ tới cầu thang, lên trên một sân thượng nhỏ. Từ đó nhìn thấy toàn thể miền quê Bétlem trải ra như hình nan quạt trên các ngọn đồi.
- Qúi vị thấy các chỗ đổ nát không? Ở đây cũng có nhiều nhà bị đốt, vì người cha cầm khí giới trong tay để bảo vệ con họ. Qúi vị thấy chỗ kia giống như một cái giếng phủ đầy cây trường xuân không? Đó là những gì còn lại của ngôi giáo đường. Người ta đã đốt nó cùng với ông trưởng giáo đường, vì ông đã xác định đó là đấng Messi. Nó bị các người sống sót đốt, vì họ phát điên phát dại do con họ bị giết. Từ đó, chúng tôi bị những phiền muộn. Đây, kia và kia... Qúi vị thấy các ngôi mộ không? Đó là các nạn nhân. Người ta nói đó là những con cừu ngủ trong đồng cỏ xanh tới mút mắt. Tất cả trẻ thơ cùng với cha mẹ chúng. Qúi vị thấy cái bể không? Nước của nó đỏ ngầu khi các kẻ giết mướn tới rửa tay và vũ khí của chúng. Và con suối, đây, ở đàng sau, qúi vị thấy không?... Nó đỏ vì máu từ các đường mương và cống rãnh chảy ra đó. Ở đây, ngay đàng trước đây là tất cả những gì của nhà Anna còn lại.
Giêsu khóc.
- Ông biết bà ta lắm?
Judas trả lời: “Giống như người chị đối với mẹ anh ta! Đúng không bạn?”
Giêsu chỉ trả lời: “Đúng”.
- Tôi hiểu - người chủ quán nói. Và ông ta trầm tư.
Giêsu cúi xuống nói nhỏ điều gì với Judas, ông liền nói với chủ quán: “Bạn tôi muốn lên chỗ đổ nát đó”.
- Ê! Ông ta cứ việc lên. Nó thuộc về mọi người.
Họ xuống, chào và đi. Người chủ quán thất vọng. Có lẽ ông ta mong tí tiền còm.
Họ băng qua quảng trường và lên cái cầu thang nhỏ, chỗ duy nhất còn lại. Giêsu nói: “Chính đây là chỗ Mẹ Thầy bảo Thầy chào các nhà Đạo Sĩ, và là nơi chúng ta xuống để đi Ai Cập...”
Người ta nhìn bốn người ở giữa những đổ nát. Có người nói: “Bà215 con với bà đã chết”.
- Bạn hữu.
Một người đàn bà la lên: “Ít nhất là các ông, đừng làm khổ người đã chết giống như các bạn hữu khác, trong khi bà ta chết thì họ trốn thoát được và sống bình an khỏe mạnh”.
Giêsu đứng trên khoảng sân bằng trước bức tường thấp làm lan can bao vây. Như vậy Người nhìn thấy hết quảng trường chỉ cách đó độ hai mét. Đàng sau Người là khoảng không, một khoảng không sáng. Nó như trùm hào quang cho toàn thân Người, làm cho y phục vải gai của Người càng trắng, cái áo duy nhất che phủ cho Người, vì áo khoác phất phơ sau vai, làm cho chân Người như đứng trên cái bệ muôn mầu. Đàng sau nữa, ở xa hơn là hậu cảnh xanh mướt của các bụi cây mọc tại nơi trước kia là khu vườn của Anna, bây giờ buồn thảm, đầy xà bần.
Giêsu giơ tay. Judas nhìn thấy cử chỉ, vội cản: “Đừng nói! Đó là thiếu khôn ngoan”. Nhưng Giêsu đã làm đầy quảng trường bằng tiếng nói mạnh của Người:
- Hỡi các người xứ Juđa, các người Bétlem! Hãy nghe! Hãy nghe! Ôi! Hỡi các phụ nữ của miền đất thánh đối với Rakel! Hãy nghe một người con cháu của Đavít bị bách hại, làm cho nó xứng đáng ngỏ lời với qúi vị. Nó nói với qúi vị để cho qúi vị Ánh Sáng và sự khích lệ. Hãy nghe!
Người ta ngừng kêu la, cãi vả, mua bán để quây quần lại.
- Một vị rabbi.
- Chắc ông ta từ Jêrusalem tới.
- Ai vậy?
- Một ông đẹp trai.
- Tiếng nói vang dội.
- Dáng điệu qúi phái.
- Ê! Nếu ông ta dòng dõi Đavít.
- Nghe đi! Nghe đi! - Tất cả đám đông qui tụ chung quang cái cầu thang giống như một khán đài.
- Sách Sáng Thế có nói: “Ta sẽ đặt mối thù giữa mày và người nữ... Bà sẽ đạp nát đầu mày, và mày sẽ rình cắn gót chân bà”. Sách216 cũng còn nói: “Ta sẽ gia tăng sự đau đớn của mi khi mang thai và sinh nở... Trái đất sẽ sinh gai góc”. Đó là sự luận phạt của người đàn ông, người đàn bà và con rắn.
Tôi từ xa xôi đến đây để tôn kính mộ của Rakel. Tôi đã nghe trong gió chiều, trong sương đêm, trong tiếng than của loài chim họa mi lúc ban mai, những tiếng vọng của những tiếng nức nở của Rakel, nhắc lại từ miệng nọ tới miệng kia bởi các bà mẹ Bétlem trong mộ kín hay trong âm thầm của con tim. Tôi đã nghe tiếng kêu gào đau thương của Jacob trong các người chồng góa không còn vợ, vì sự đau đớn đã giết họ... Tôi khóc với qúi vị. Nhưng hãy nghe! Hỡi anh em đồng hương: Bétlem, đất được chúc phúc, thành phố nhỏ nhất xứ Juđa, nhưng lớn nhất trước mắt Thiên Chúa và nhân loại, vì là cái nôi của Vị Cứu Tinh như tiên tri Michée đã nói một cách chính xác là vì vậy, vì được tiền định để làm nhà tạm cho vinh quang của Thiên Chúa ngự, cho Lửa của Thiên Chúa, Cho Tình Yêu nhập thể của Người, nên Satan đã tràn ngập thù hận.
“Ta sẽ đặt mối thù giữa mày và người nữ, bà sẽ chà nát đầu mày dưới chân, và mày sẽ rình cắn gót chân bà”. Còn mối thù nào lớn hơn mối thù chống lại các người con, con tim của trái tim người phụ nữ ? Và có bàn chân nào mạnh hơn bàn chân Mẹ Đấng Cứu Thế? Bởi đó, đương nhiên Satan bị thua sẽ tìm cách báo thù, không phải rình gót chân của người mẹ, nhưng nó tấn công vào con tim các bà mẹ.
Ôi! Nỗi ưu phiền vô biên của các bà mẹ bị mất con sau khi đã cưu mang! Ôi! Nỗi khổ sợ hãi của các người cha đã gieo hạt, đổ mồ hôi cho con cái mà phải ở lại một mình, không còn ai nối dòng. Nhưng hỡi Bétlem! Hãy vui mừng! Máu trong sạch của ngươi, máu các trẻ thơ của ngươi đã mở đường lửa đỏ cho Đấng Messi...
Đám đông, từ lúc Giêsu nói tới Đấng Cứu Thế và Mẹ Người, đã xì xèo, và càng lúc càng rần rần. Bây giờ họ tỏ tường là giao động. Judas nói: “Nín đi Thầy. Chúng ta đi!” Nhưng Giêsu không nghe ông, Người tiếp tục: “... cho đấng Messi mà ân huệ của Chúa Cha đã giật được của các bạo vương và dành nó cho dân để cứu nó,217 và...”
Một giọng đinh tai của một người đàn bà la lên: “Năm, năm, tôi sinh năm đứa mà bây giờ không còn ai trong nhà tôi! Khốn nạn cho tôi chừng nào!” Bà kêu lên như bị lột da. Đó là lúc bắt đầu rối ren.
Một bà khác lăn lộn trên đất, xé áo ra cho người ta thấy vú bà bị cụt và kêu gào: “Đây, đây, trên cái vú này, chúng đã cắt cổ đứa con đầu lòng của tôi! Lưỡi gươm đã cắt đầu nó cùng một trật với vú tôi! Ôi! Thằng Êlisê của tôi!”
- Còn tôi, còn tôi! Nhà tôi đây! Ba nấm mồ chung một lỗ, và ba tôi canh chừng: Chồng và các con cùng với nhau. Đó! Đó! Nếu là Vị Cứu Tinh, Người hãy trả lại chồng con cho tôi! Hãy cứu tôi khỏi thất vọng, khỏi Benzêbút!
Tất cả họ đều kêu: Con chúng tôi, chồng chúng tôi, cha chúng tôi, trả lại họ cho chúng tôi, nếu đúng Người là Vị Cứu Tinh...
Giêsu vẫy tay áp đặt sự yên lặng: “Hỡi anh chị em đồng hương của tôi! Tôi muốn trả lại con cái cho qúi vị, sống, phải, sống. Nhưng tôi bảo qúi vị: ‘hãy tốt, hãy kiên trì, hãy tha thứ, trông cậy. Hãy đẩy mình tới hy vọng. Hãy vui trong sự xác tín. Qúi vị sẽ không chậm trễ tìm lại được các con qúi vị, những thiên thần trên trời, vì đấng Messi sắp mở cửa Trời. Nếu qúi vị công chính, cái chết sẽ là việc đi tới sự sống cho qúi vị, và tình yêu sẽ trở lại...’”
- A! Ông là Messi sao? Nhân danh Thiên Chúa, xin hãy nói. Giêsu hạ cánh tay với cử chỉ rất êm ái, rất yêu thương, như muốn ôm ấp, và người nói: “Tôi là Đấng Messi”.
- Vậy là tại lỗi ông. Đi đi! Đi đi!
Một cục đá bay giữa tiếng huýt sáo và kêu hú.
Judas có thái độ đẹp... Ôi! Nếu ông ta luôn luôn như vầy!... Ông tới trước mặt Thầy, đứng trên bức tường của lan can, giang áo khoác ra nhận những cục đá mà không sợ. Ông cũng bị chảy máu. Ông kêu với Gioan và Simon: “Dắt Giêsu ra sau đám cây kia. Tôi sẽ tới. Đi đi! Nhân danh Chúa”. Và ông la đám đông: “Lũ chó điên! Tao thuộc về Đền thờ. Tao sẽ tố chúng mày với Đền Thờ và với Rôma!”
Đám đông sợ trong một lát, rồi bỗng chốc họ lại tái chiến bằng218 những cục đá. May thay là họ nhắm dở. Judas thản nhiên nhận trận mưa đá trong khi trả lời đám đông bằng những chửi bới và nguyền rủa. Cả đến ông bắt được một cục đá và ném trả lại trúng đầu một ông già nhỏ, làm ông ta la lối như chim ác tà bị vặt lông sống. Vì họ tính xung phong lên cái khán đài của ông, ông liền mạnh mẽ chộp lấy một cành cây khô trên sàn, vì ông đã xuống khỏi bức tường nhỏ, ông quay nó và để rơi xuống trên các lưng, đầu, tay, không thương hại.
Các lính tráng liền chạy tới, và dưới sự đe dọa của các ngọn giáo, họ mở đường ra:
- Ông là ai? Tại sao ẩu đả?
- Một người Do Thái bị dân này đột kích. Có một vị rabbi các thầy cả đều biết đi với tôi. Người nói với lũ chó này, chúng liền hóa điên và tấn công chúng tôi.
- Ông là ai?
- Judas Kêriot, trước kia ở Đền Thờ, bây giờ là môn đệ rabbi Giêsu ở Galilê, bạn của pharisiêu Simon, saddu Giocana, cố vấn Đại Pháp Đình Giuse Arimathi, và sau cùng, nếu ông muốn kiểm tra: của Êlêazar Ben Anna, bạn lớn của Thủ Hiến.
- Tôi sẽ kiểm tra. Ông đi đâu?
- Đi với bạn tôi về Kêriot, rồi Jêrusalem.
- Tôi sẽ bảo vệ các ông.
Judas dúi cho tên lính mấy đồng bạc. Có lẽ đó là việc bị cấm, nhưng... là thói quen. Vì tên lính bỏ lẹ vào túi, chào cách kính cẩn và mỉm cười. Judas nhảy xuống khỏi khán đài của ông, phóng nhanh qua cánh đồng hoang để đến với các bạn ông.
- Con bị thương nặng không?
- Không sao Thầy. Hơn nữa... vì Thầy. Con cũng đã trả đũa chúng. Chắc con bị dơ vì máu?
- Ừ, ở trên má. Ở đây có một tia nước chảy.
Gioan nhúng nước một mảnh vải và rửa má cho Judas.
- Điều đó làm tôi phiền, Judas, nhưng anh thấy... cả đến nói rằng219 chúng ta là Do Thái theo giác quan thực tiễn của anh...
- Đây là những con vật. Thầy ơi, con nghĩ rằng Thầy sẽ chịu phép và sẽ không tha thiết nữa.
- Ồ, không. Không phải vì sợ, nhưng vì lúc này là vô ích. Khi người ta không muốn chúng ta thì chúng ta rút lui, không nên nguyền rủa, mà chỉ cầu nguyện cho những kẻ điên tội nghiệp, đang hầu chết đói mà không nhìn thấy bánh. Chúng ta đi vào con đường biệt lập này. Thầy tin là có thể rẽ vào đường đi Hébron... Tới nhà các mục đồng, nếu chúng ta tìm thấy họ.
- Để họ tấn công chúng ta bằng trận mưa đá?
- Không, để nói với họ: “Thầy đây”.
- Ê! vậy là lại một trận đòn!... Họ đã khổ vì Thầy ba mươi năm trời rồi...
- Chúng ta sẽ biết.
Họ đi vào một khu rừng rậm, đầy bóng mát, và tôi lạc mất họ.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)