010_ĐỨC GIÊ-SU TRỐN SANG AI-CẬP (Mt 2,13-15)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
11 Tháng Giêng 2021
Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
010_ĐỨC GIÊ-SU TRỐN SANG AI-CẬP (Mt 2,13-15)
13 *Khi các nhà chiêm tinh đã ra về, thì sứ thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giu-se rằng : “Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hê-rô-đê sắp tìm giết Hài Nhi đấy !” 14 Ông Giu-se liền trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập. 15 Ông ở đó cho đến khi vua Hê-rô-đê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ : Ta đã gọi con Ta ra khỏi Ai-cập.
******
ĐỨC GIÊ-SU TRỐN SANG AI-CẬP (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 334)
*******
Con thấy trong thần trí cảnh tượng sau đây:
Đây là ban đêm. Giuse đang ngủ trên cái giường nhỏ trong căn phòng bé tí của ông. Một giấc ngủ an bình của một người nghỉ ngơi sau rất nhiều công việc đã hoàn thành cách ngay thật và kỹ lưỡng.
Tôi thấy ông trong bóng tối của căn phòng, chỉ hơi lờ mờ bởi một tia ánh trăng lọt qua khe hở của cánh cửa sổ hơi hé, không đóng chặt hoàn toàn. Tựa như Giuse bị nóng nực trong nơi ở nhỏ này, hoặc vì ông muốn có tia sáng này để nhận ra rạng đông và thức dậy mau chóng. Ông nằm nghiêng, và trong giấc ngủ, ông mỉm cười. Tôi không biết ông đã thấy cảnh tượng gì trong giấc mơ. Nhưng nụ cười biến ngay thành sợ hãi. Ông thở dài thật sâu, tựa như ông có cơn ác mộng và ông bò nhổm dậy.
Ông ngồi trên giường, dụi mắt và nhìn chung quanh ông. Ông nhìn về phía cửa sổ, nơi tia sáng lọt vào. Đêm trường thanh vắng. Ông nắm lấy cái áo treo ở cuối giường. Ông mặc nó ra bên ngoài áo ngủ trắng có tay ngắn mà ông đang mặc trên người. Ông vén mền, để chân xuống đất và tìm xăng-đan. Ông xỏ vào và buộc giây. Ông đứng dậy và đi ra cửa ở ngay đầu giường, không phải cái cửa ở bên cạnh giường là cửa thông với phòng đã tiếp đón các Đạo Sĩ. Ông gõ khe khẽ, chỉ hơi nghe thấy tic-tic, bằng các đầu mút ngón tay.
Chắc hẳn ông hiểu là người ta mời vào, vì ông mở cửa cách rất cẩn thận và đóng lại không một tiếng động. Trước khi đi tới cửa, ông đã thắp lên một cái đèn dầu nhỏ chỉ có một ngọn lửa, và dùng nó để soi sáng. Ông vào trong một phòng hơi lớn hơn phòng của ông, trong đó có một cái chõng thấp ở gần một cái nôi. Đã có ở đó một ngọn đèn chong với ngọn lửa nhỏ chập chờn trong một góc, giống như một vì sao ánh sáng yếu và vàng, cho phép thấy đường mà không làm phiền con mắt của người ngủ.
Nhưng Maria không ngủ. Cô qùi gối ở bên nôi, trong y phục mầu lợt, và cô cầu nguyện, canh chừng Giêsu đang ngủ êm. Giêsu ở tuổi như tôi đã thấy trong thị kiến về các nhà Đạo Sĩ: một trẻ em độ một tuổi, đẹp, hồng hào, tóc vàng hoe, quăn lọn, với cái đầu nhỏ nằm ngập vào gối, và một bàn tay nắm lại để bên dưới cổ.
- Em không ngủ à? - Giuse ngạc nhiên khẽ hỏi. “Tại sao? Giêsu không được khỏe à?”
- Ồ, không, Người khỏe. Em cầu nguyện. Nhưng sau đó em sẽ ngủ. Tại sao anh đến vậy Giuse? - Maria nói và vẫn qùi gối như trước.
Giuse nói rất nhỏ để không làm em bé thức giấc, nhưng với vẻ khẩn thiết: “Phải đi khỏi đây ngay. Đi ngay lập tức. Hãy sửa soạn cái rương và một cái giỏ với tất cả những gì em có thể bỏ vào đó. Anh sẽ sửa soạn những gì còn lại. Anh sẽ mang đồ đạc bao nhiêu có thể... Chúng ta sẽ trốn đi vào lúc rạng đông. Có lẽ anh sẽ đi sớm hơn nữa. Nhưng anh phải nói với chủ nhà...”
- Nhưng tại sao lại trốn?
- Anh sẽ giải thích cho em sau, là vì Giêsu. Một thiên thần đã bảo anh: “Hãy mang đứa trẻ và Mẹ Người trốn sang Ai Cập”. Đừng mất thời giờ. Anh đi chuẩn bị tất cả những gì anh có thể. Khỏi cần nói với Maria rằng đừng mất thời giờ. Vừa nghe nói tới thiên thần, Giêsu, chạy trốn là cô hiểu có sự nguy hiểm cho Bé của cô. Cô đứng phắt dậy, xanh mét với khuôn mặt mầu sáp, lo lắng để một tay trên ngực. Cô bắt đầu bước, lanh lẹ và nhẹ nhàng, xếp quần áo vào trong cái rương và cái giỏ lớn mà cô đã bày ra trên giường. Cô lo lắng nhưng không lẩm cẩm. Cô làm các thứ cách mau lẹ nhưng thứ tự. Thỉnh thoảng, khi đi qua chiếc nôi, cô nhìn chú bé ngủ, không hay biết gì hết.
- Em cần anh giúp không? - Thỉnh thoảng Giuse lại hỏi khi ló đầu vào trong cánh cửa hé mở.
- Không, cám ơn anh - Maria luôn luôn trả lời.
Chỉ khi cái giỏ đã đầy, và hẳn là nó nặng, cô mới gọi Giuse để ông giúp cô cột lại và đưa xuống khỏi giường. Nhưng Giuse không muốn người ta phải phụ ông nên ông làm một mình. Rồi ông cầm cái giỏ và mang sang phòng ông.
- Em có phải mang theo các mền len không? - Maria hỏi.
- Hãy mang hết sức có thể, vì những thứ còn lại, chúng ta sẽ bị mất. Hãy mang tất cả những gì em muốn, chúng sẽ ích lợi, bởi vì... bởi vì... Maria, chúng ta phải lưu lại ở xa một thời gian dài!... Giuse rất buồn khi nói như vậy.
Và với Maria, người ta có thể nghĩ nỗi buồn đó nó thế nào. Cô thở dài khi gấp các chiếc mền của cô và của Giuse mà Giuse cột lại bằng sợi giây.
- Chúng ta phải để lại các nệm bông và các chiếc chiếu - Ông nói khi ông cột bó mền. “Dù anh có ba con lừa, anh cũng không thể chất qúa nhiều. Chúng ta phải qua những con đường dài và khó khăn, một phần băng qua núi đồi, một phần băng qua sa mạc. Hãy phủ kỹ cho Giêsu. Đêm sẽ rất lạnh trong miền núi cũng như sa mạc. Anh mang theo các qùa tặng của các Đạo Sĩ, nó sẽ hữu ích cho chúng ta ở đó. Tất cả số anh có, anh tiêu để mua hai con lừa. Chúng ta không thể trả chúng về cho họ, và anh phải trả gọn. Anh sẽ không chờ tới rạng đông. Anh biết họ ở đâu. Em hãy làm cho xong các thứ sửa soạn” và ông đi ra.
Maria còn lượm vài đồ vật, rồi sau khi đã quan sát Giêsu, cô ra ngoài rồi trở lại với các quần áo nhỏ hình như còn ướt, có lẽ mới giặt buổi tối. Cô gấp lại, cuộn vào trong một mảnh vải và đặt chúng với các thứ khác. Không còn gì nữa. Cô quay lại và thấy trong góc nhà có một đồ chơi nhỏ của Giêsu: một con chiên nhỏ đẽo bằng gỗ. Cô cầm lấy, nấc lên và hôn nó. Con chiên gỗ có những vết răng nhỏ của Giêsu, và đôi tai của nó bị cắn nát bấy. Maria vuốt ve cái vật vô giá trị này, được đẽo bằng mảnh gỗ trắng, nhưng nó có giá trị rất lớn đối với cô, vì nó nói lên tình yêu của Giuse đối với Giêsu, và nó nói về đứa con nhỏ của cô. Cô buộc nó vào với các thứ khác ở bên trên cái rương đã đóng.
Bây giờ thực sự không còn gì nữa, chỉ còn Giêsu ở trong nôi. Maria nghĩ đến phải chuẩn bị cho Bé. Cô đến bên nôi và lúc lắc bé để đánh thức bé dậy. Nhưng chú bé rên lên một tí, trở mình và tiếp tục ngủ. Maria nhè nhẹ vuốt các lọn tóc. Giêsu mở cái miệng nhỏ của bé và ngáp. Maria cúi xuống và hôn lên má. Giêsu thức giấc. Bé mở mắt, bé thấy Má và mỉm cười, giơ tay về phía ngực má.
- Ừ, tình yêu của má, ừ, sữa, trước giờ thông thường... Con luôn luôn sẵn sàng để bú má con, con chiên nhỏ thánh của má!
Giêsu cười và chơi bằng cách vẫy đôi chân nhỏ ra ngoài mền, vẫy tay với niềm vui trẻ nhỏ, nhìn rất dễ thương. Bé tì bàn chân vào bao tử má, cuộn người lại, ngồi dậy, tựa đầu vào ngực má. Rồi bé ưỡn ra sau, cười, nắm lấy sợi giây buộc áo của Maria và thử cởi nó ra. Trong chiếc sơ mi nhỏ bằng vải gai, trông bé rất đẹp, mũm mĩm, hồng hào, như một bông hoa.
Maria cúi xuống sát, băng ngang chiếc nôi như lấy thân mình để bảo vệ. Cô vừa cười vừa khóc, trong khi chú bé líu lo những lời chưa phải là lời của tất cả những trẻ nhỏ, mà người ta phân biệt được rõ ràng tiếng “Má”. Bé nhìn má và ngạc nhiên thấy má khóc. Bé giơ tay tới những hạt nước mắt trong chảy trên má Maria và làm ướt bàn tay nhỏ đang vuốt ve. Rồi trong thái độ dễ thương này, bé lại tựa đầu vào ngực má, ôm chặt lấy và giơ bàn tay nhỏ lên để vuốt ve.
Maria hôn lên mái tóc bé, ẵm bé lên rồi ngồi xuống để mặc áo cho bé. Đây, cái áo nhỏ bằng len được mặc vào, và ở mỗi bàn chân có một chiếc xăng-đan nhỏ xíu. Cô cho bé bú và Giêsu mút cách thèm khát dòng sữa ngon của má. Khi bé thấy rằng ở bên phải còn qúa ít, bé trở qua tìm ở bên trái. Trong khi làm như vậy, bé liếc nhìn lên má và cười. Rồi bé ngủ, đầu tựa vào ngực má, một bên má nhỏ hồng và phúng phính ép vào cái vú trắng và tròn của mẹ bé.
Maria đứng dậy, nhẹ nhàng đặt bé xuống chiếc nệm bông ở giường cô. Cô phủ cho bé bằng áo khoác của cô. Cô tới cái nôi và gấp cái mền nhỏ lại. Cô tự hỏi xem có cần mang theo cái nệm nhỏ không. Nó bé tí teo mà! Cô có thể mang theo. Cô để nó cùng với cái gối gần bên các đồ đã ở trên cái rương. Và cô khóc trên cái nôi trống rỗng. Người má tội nghiệp, bị bách hại trong con mình!
Giuse trở lại: “Em xong chưa? Cả Giêsu nữa? Em có mang theo các mền nhỏ của bé và cái nệm nhỏ của bé không? Chúng ta không thể mang theo cái nôi, nhưng ít nhất bé có cái nệm nhỏ. Chú bé tội nghiệp mà người ta tìm cách giết!”
- Giuse! - Cô thốt lên một tiếng kêu trong khi cô bám vào tay Giuse.
- Đúng, Maria ạ, tìm cách giết! Hêrôđê muốn cho bé chết... vì ông sợ bé... sợ cho quyền hành của nhà vua. Con thú dơ bẩn! Hắn sợ đứa trẻ ngây thơ này. Anh không biết ông ta sẽ làm gì khi ông hay tin bé đã trốn đi. Nhưng lúc đó chúng ta đã ở xa. Anh không tin rằng ông ta sẽ báo thù bằng cách tìm Người tới tận Galilê. Khám phá ra rằng chúng ta là người Galilê đã là chuyện khó, và là người Nazarét thì càng khó hơn. Và chính xác thì chúng ta là ai? Chỉ trừ là Satan giúp ông ta để cám ơn ông ta vì đã là một tôi tớ tận tâm của nó. Nhưng... Nếu chuyện đó xảy ra... Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta. Maria, đừng khóc. Nhìn thấy em khóc, anh khổ hơn là phải đi đày.
- Giuse, anh tha cho em! Không phải em khóc cho em, cũng không phải cho một chút của mà em bị mất. Chính là cho anh... Anh đã phải hy sinh biết bao! Và bây giờ anh lại sắp sửa thấy mình không khách hàng, không nhà cửa. Giuse, anh phải khó nhọc với em chừng nào!
- Chừng nào? Không đâu Maria. Em chẳng làm khó nhọc gì cho anh cả. Em củng cố cho anh, luôn luôn vậy. Đừng nghĩ tới ngày mai. Chúng ta đã có các thứ qúi của các nhà Đạo Sĩ, nó sẽ giúp chúng ta thời gian đầu. Rồi anh sẽ tìm ra việc làm. Một người thợ ngay thật và có khả năng sẽ xoay xở được ngay. Em đã thấy ở đây rồi đó: anh không tìm được đủ thời giờ để làm tất cả.
- Em biết, nhưng ai sẽ chữa cho anh sự nuối tiếc?
- Còn em, ai chữa được cho em sự nuối tiếc căn nhà rất thân thiết của em?
- Giêsu. Khi có Người thì em còn có những thứ em có ở đó.
- Còn anh, có Giêsu là anh có cái quê hương mà anh đã hy vọng tìm lại trước đây mấy tháng. Anh có Thiên Chúa của anh. Em thấy rằng anh chả mất gì về điều thân yêu đối với anh hơn tất cả. Chỉ cần là chúng ta cứu được Giêsu, và như vậy là mọi sự sẽ còn lại cho chúng ta. Cho dù chúng ta không còn được nhìn lại bầu trời này và miền quê này, cũng như bầu trời và đồng quê thân thiết hơn ở Galilê, chúng ta cũng sẽ có tất cả, vì chúng ta có Người. Đi, Maria. Rạng đông đã bắt đầu điểm. Đã tới giờ phải chào bà chủ của chúng ta và chất đồ đạc. Tất cả rồi sẽ xuôi lọt tốt đẹp.
Maria vâng lời đứng dậy. Cô trùm áo khoác vào trong khi Giuse cột gói sau cùng, rồi ông mang ra cửa.
Maria rất êm nhẹ ẵm Giêsu lên, cuốn bé trong cái khăn và ôm ghì vào ngực. Cô nhìn các bức tường đã che chở cho cô bao nhiêu tháng, và lấy tay phớt nhẹ lên chúng. Phúc cho căn nhà đã đáng được yêu thương và chúc phúc bởi Maria.
Cô ra, đi băng qua căn phòng nhỏ của Giuse. Cô vào trong một phòng khác. Bà chủ nhà đầy nước mắt hôn cô và chào cô. Bà dở lên một góc chiếc khăn và hôn lên trán chú bé đang ngủ yên. Họ xuống cái cầu thang nhỏ ở bên ngoài.
Tia sáng đầu tiên của rạng đông cho phép vừa đủ phân biệt các vật. Trong bóng mờ này, người ta nhận thấy ba con vật. Con lực lưỡng nhất chở đồ, hai con kia có yên. Giuse khéo léo đặt cái rương và cái giỏ trên gác giữ hành lý của con lừa thứ nhất. Tôi thấy các dụng cụ của thợ mộc được bó lại và cột ở bên trên cái giỏ. Rồi lại những từ giã và nước mắt. Sau đó Maria lên con lừa của cô trong khi bà chủ nhà ẵm Giêsu ghì vào cổ bà và hôn bé lần sau cùng trước khi trả lại bé cho má Người. Giuse cũng lên yên sau khi đã cột con lừa của ông với con chở đồ, như vậy ông được tự do một bàn tay để giữ con lừa của Maria.
Cuộc chạy trốn bắt đầu trong khi Bétlem còn mơ về cảnh tuyệt vời của các nhà Đạo Sĩ, ngủ yên bình, không hay biết gì về những điều đang chờ nó. Kết thúc thị kiến này.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)