012.- ĐỨC GIÊ-SU NGỒI GIỮA CÁC BẬC THẦY DO-THÁI (Lc 2,41-52)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
02 Tháng Hai 2021
012.- ĐỨC GIÊ-SU NGỒI GIỮA CÁC BẬC THẦY DO-THÁI (Lc 2,41-52)
41 *Hằng năm, cha mẹ Đức Giê-su trẩy hội đền Giê-ru-sa-lem mừng lễ Vượt Qua. 42 Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, như người ta thường làm trong ngày lễ. 43 Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giê-su thì ở lại Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ chẳng hay biết. 44 Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen thuộc. 45 Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giê-ru-sa-lem mà tìm. 46 Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. 47 Ai nghe cậu nói cũng ngạc nhiên về trí thông minh và những lời đối đáp của cậu. 48 Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ Người nói với Người : “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy ? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con !” 49 Người đáp : “Sao cha mẹ lại tìm con ? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao ?” 50 Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói.
Đức Giê-su còn sống ẩn dật tại Na-da-rét
51 *Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Na-da-rét và hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng. 52 Còn Đức Giê-su ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta..
******
012_ ĐỨC GIÊ-SU NGỒI GIỮA CÁC BẬC THẦY DO-THÁI (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 393)
*******
Tôi thấy Chúa Giêsu, một thiếu niên, mặc áo dài, trông giống như bằng gai trắng, dài tới gót chân, có khoác ở bên ngoài một mảnh vải hình chữ nhật mầu đỏ tươi. Đầu trần, tóc dài tới nửa vành tai, mầu đậm hơn khi tôi thấy người lúc còn nhỏ. Đó là đứa trẻ phốp pháp, cao lớn so với tuổi, nhưng khuôn mặt còn thực sự trẻ con.
Người nhìn tôi và mỉm cười với tôi trong khi giơ tay ra về phía tôi. Đó đã là nụ cười giống như nụ cười tôi thấy khi Người đã trưởng thành: êm đềm và đoan trang. Người có một mình. Lúc này tôi không thấy điều gì khác. Người tì vào một bức tường nhỏ tại một lối đi lên xuống gập ghềnh liên tiếp, đá lởm chởm, ở giữa lõm xuống, lúc trời mưa, chắc nó biến thành cái suối. Lúc này thì nó khô, vì trời đẹp.
Tôi cũng lại gần bức tường thấp và nhìn chung quanh, nhìn xuống dưới giống như Giêsu làm. Tôi thấy một ít căn nhà quây quần không thành hàng lối. Có nhà cao nhà thấp và quay về tứ phía. Điều này giống như - sự so sánh tội nghiệp nhưng khá đúng - một nắm sỏi trắng quăng trên chỗ đất mầu đậm. Các đường phố và ngõ hẻm giống như các mạch máu giữa mầu trắng này. Đó đây có những cây cao ló ra ở giữa các bức tường. Nhiều cây có hoa và nhiều cây khác toàn lá mới. Đây chắc là mùa xuân.
Ở bên trái tôi là một khu dân cư lớn với ba dải đất bao phủ bằng các dẫy nhà lớn, có các ngọn tháp, các sân, các hành lang. Đó là các nhà lớn, oai nghiêm, rất giầu với những mái vòm bán cầu sáng chói dưới mặt trời, tựa như nó được lợp bằng đồng hay vàng. Tất cả đều được bao bọc bằng các bức tường có lỗ châu mai, các lỗ đều có dạng chữ M, tựa như đó là một pháo đài. Một ngọn tháp cao hơn các ngọn khác vươn lên từ một phố hẹp, tựa như nó vọt lên để trấn ngự toàn thể vùng dân cư mênh mông này. Người ta cảm thấy nó như người lính gác nghiêm khắc.
Giêsu nhìn đăm đăm vào nơi này, rồi người trở ngược, tựa lưng vào tường như lúc đầu, nhìn về ngọn đồi nhỏ ở trước khu dân cư, một cái đồi có nhà cửa bao kín cho tới chân đồi, rồi sau đó là trơ trụi. Tôi thấy một con đường chấm dứt ở đó với một cái cổng vòng cung. Bên ngoài cổng chỉ còn là con đường lát đá vuông không đều và không chắc chắn. Đó không phải những tảng đá lớn như ở các lộ chính của Rôma, nó giống như các viên đá lát các vỉa hè cổ xưa của Viareggio (tôi không biết bây giờ nó còn không), nhưng lát rất dở: một con đường xấu. Khuôn mặt Giêsu trở nên rất nghiêm trang, đến nỗi tôi bắt đầu tìm biết ngọn đồi này, vì nó là nguyên nhân nỗi buồn của Người, nhưng tôi không thấy có gì đặc biệt. Đó là một bề cao trần trụi, có vậy thôi. Nhưng thôi! Tôi đã lạc mất Giêsu. Vì khi tôi hồi tỉnh thì Người không còn ở đó. Tôi thấy mình bị tối tăm với thị kiến này...
...Khi tôi tỉnh lại, trong tim còn nhớ hình ảnh của thị kiến này. Mọi người còn ngủ. Sau khi hồi lại được chút sức lực và bình tĩnh, tôi thấy mình đang ở một nơi mà tôi chưa bao giờ thấy. Có những cái sân, những phông-ten và những căn nhà, đúng ra là những biệt trang. Có rất đông người, ăn mặc theo lối người Hy Bá xưa kia, và rất nhiều ồn ào. Nhìn chung quanh tôi, tôi nhận ra rằng tôi đang ở bên trong khu dân cư mà Giêsu nhìn. Qủa đúng, tôi thấy các bức tường với các lỗ châu mai bao quanh, và ngọn tháp làm lính gác, toà nhà trung tâm với các hành lang mênh mông, rất đẹp, trong đó đám đông chen chúc, kẻ lo chuyện nọ, người bận việc kia.
Tôi nhận ra rằng tôi đang ở trong nội khu Đền Thờ Jêrusalem. Tôi thấy các pharisiêu với áo dài phất phới, các thầy cả mặc y phục vải gai trắng với chiếc bản bằng kim qúi ở trên ngực, trên trán và các chỗ khác, sáng lên ở điểm nọ điểm kia của chiếc áo rộng thùng thình, được thắt lại ở quanh lưng bằng sợi giây nịt đắt tiền. Rồi có những người khác, ít lòe loẹt hơn, nhưng chắc cũng thuộc về tầng lớp giáo sĩ, được bao quanh bởi các đồ đệ trẻ hơn. Tôi thấy đó là các tiến sĩ luật.
Tôi thấy mình lạc lõng ở giữa những người này, không biết rõ là mình làm gì ở đây. Tôi liền lại gần một nhóm tiến sĩ vừa nhập đề cuộc thảo luận về thần học. Một đám rất đông người cũng sát lại.
Trong số các tiến sĩ, có một nhóm mà thủ lãnh là một ông Gamaliel nào đó, và một người khác rất già, hầu như mù. Ông già này bênh vực Gamaliel trong cuộc thảo luận. Tôi nghe người ta gọi ông là Hillel (tôi để chữ H vì tôi nghe tiếng gió trước tên). Dường như ông là thầy hay là bà con của Gamaliel, bởi vì Gamaliel đối xử với ông cách tin tưởng và trọng kính. Nhóm của Gamaliel có những quan điểm rộng rãi hơn, trong khi một nhóm khác đông hơn, được điều khiển bởi một ông Sciammai nào đó, được đặc trưng bởi sự khăng khăng thù ghét và thoái hóa mà Tin Mừng phơi bày rõ rệt ra trong ánh sáng.
Gamaliel, bao quanh bởi một nhóm khá đông các môn đệ, nói về việc đấng Messi tới. Dựa vào lời tiên tri của Daniel, ông chủ trương rằng Đấng Messi đã sinh ra rồi. Qủa vậy, từ khoảng mười hai năm nay, thời gian bảy mươi hai tuần lễ chỉ định bởi tiên tri đã hoàn tất vào ngày có chiếu chỉ tái thiết Đền Thờ. Sciammai chống đối ông và xác nhận rằng: nếu qủa thật là Đền Thờ đã được tái thiết, thì cũng không kém thực là sự nô lệ của Israel càng ngày càng gia tăng, và sự bình an phải được mang tới bởi đấng mà các tiên tri gọi là: “Hoàng Tử Bình An” thì còn rất xa sự hiện hữu của nó trong thế giới, và đặc biệt là tại Jêrusalem, bị đàn áp bởi kẻ thù đã dám đẩy sự thống trị của nó tới tận nội khu Đền Thờ, với đồn Antonia trấn ngự, đầy các lính Rôma, sẵn sàng dùng gươm dẹp tan mọi nổi loạn yêu nước.
Cuộc tranh luận đầy lý sự cùn kéo dài. Mỗi ông thầy trưng bày sự uyên bác của mình, không phải để thắng đối phương cho bằng để được sự thán phục của khán giả.Ý định này thật tỏ tường.
Từ nhóm chen chúc các tín hữu, một giọng nói tươi mát của trẻ con nổi lên: “Gamaliel có lý”.
Đám đông và nhóm các tiến sĩ đều xôn xao. Người ta tìm kẻ ngắt lời. Nhưng khỏi cần tìm, em bé không trốn. Cậu ra mặt và lại gần nhóm rabbi. Tôi nhận ra ngay thiếu niên Giêsu của tôi. Người tự tin và chân thành, với đôi mắt thông minh rạng rỡ.
- Con là ai? - họ hỏi Người.
- Một người con trai Israel đã đến làm tròn điều lề luật truyền.
Câu trả lời cứng rắn và tự tin đã gây thiện cảm và nụ cười tán đồng nhân hậu. Người ta bắt đầu lưu ý tới cậu nhỏ Israel.
- Con tên gì?
- Giêsu, ở Nazarét.
Sự nhân hậu giảm bớt trong nhóm của Sciammai. Nhưng Gamaliel, nhân hậu hơn, tiếp tục việc đàm thoại, đồng thời với Hillel. Đúng hơn, chính Gamaliel nói với ông già Hillel cách đầy kính cẩn: “Hãy hỏi đứa trẻ vài câu”.
- Cháu đặt căn bản sự xác tín của cháu trên cái gì? - Hillel hỏi. (tôi để tên người nói ở đầu câu để làm cho rõ)
Giêsu : Dựa vào lời tiên tri là lời không thể sai lầm về thời kỳ và các dấu hiệu kèm theo khi đến lúc được thực hiện. Đúng là César cai trị chúng ta, nhưng thế giới rất bình an, và Palestin yên ổn khi hết hạn bảy mươi tuần lễ, để César có thể ra lệnh kiểm kê trong lãnh địa của ông. Ông không thể làm nếu có chiến tranh trong đế quốc hay sự nổi dậy của Palestin. Vì thời gian này đã hoàn tất, như vậy cũng sắp hoàn tất khoảng thời gian sáu mươi hai tuần lễ nữa, kể từ lúc hoàn thành Đền Thờ, để Đấng Messi được thánh hiến, và để thực hiện phần tiếp theo của lời tiên tri đối với dân tộc không tiếp nhận Người. Qúi vị có thể nghi ngờ sao? Qúi vị không nhớ Ngôi Sao mà các nhà Đạo Sĩ phương đông đã thấy và đã đến dừng lại ngay trên bầu trời của Bétlem xứ Juđa, mà các tiên tri và các thị kiến, kể từ Jacob và tiếp theo đó, đã nói lên rằng nơi này được tiền định đón nhận sự sinh ra của Đấng Messi, con của con của con Jacob, qua bởi Đavít, kẻ cư ngụ ở Bétlem sao? Qúi vị không nhớ Balaam sao? “Một ngôi sao sẽ sinh ra từ Jacob”. Các nhà bác học phương đông mà sự trong trắng và đức tin đã giữ cho con mắt và lỗ tai họ luôn mở rộng, đã nhìn thấy ngôi sao và đã hiểu được tên Người: “Messi”, và họ đã đến thờ lạy Ánh Sáng đã soi chiếu trong thế giới.
Sciammai, với cái nhìn tê tái: “Con nói rằng Đấng Messi đã sinh ra vào thời Ngôi Sao tại Bétlem Ephrata?”
Giêsu : Con nói như vậy đó.
Sciammai: Vậy là Người không còn nữa. Con ơi, con không biết rằng Hêrôđê đã cho giết hết các con trai từ một ngày tới hai tuổi tại Bétlem và vùng chung quanh sao? Con là người rất thuộc Kinh Thánh, vậy con cũng phải biết câu này: “Một tiếng kêu nổi dậy... Đó là tiếng Rakel khóc các con bà”. Các thung lũng và các ngọn đồi của Betlem, xưa kia đã đón nhận tiếng khóc của Rakel sắp chết, bây giờ vẫn còn đầy những tiếng khóc này, và các bà mẹ nhắc lại nó trên các con trai của họ bị tàn sát. Trong số các bà, chắc chắn có bà mẹ của Đấng Messi.
Giêsu Giêsu Giêsu Giêsu Giêsu : Ông già ơi, ông lầm rồi: tiếng khóc của Rakel đã đổi thành tiếng Hosanna, vì tại nơi bà đã sinh ra “đứa con trai của sự đau đớn của bà”, bà Rakel mới lại sinh ra Benjamin của Cha trên trời, người con của bên hữu Người, đấng được tiền định để tụ họp các dân dưới vương trượng của Người và giải thoát cho nó khỏi cái cảnh nô lệ khủng khiếp nhất.
Sciammai: Thế nào được, nếu Người đã bị giết?
Giêsu: Ông không đọc chỗ nói về Êlia sao? Ông được đem đi trên chiếc xe bằng lửa.Và Chúa là Thiên Chúa không thể cứu Đấng Emmanuel của Người để Người làm Đấng Messi của dân Người sao? Người đã mở nước biển ra trước mặt Môise để Israel tới đất của nó với chân khô, Người lại không thể ra lệnh cho các thiên thần của Người cứu con của Người, đấng Kitô của Người cho khỏi sự tàn ác của loài người sao? Thực vậy, con bảo qúi vị rằng: Đấng Kitô sống và đang ở giữa qúi vị. Khi đến giờ của Người, Người sẽ tỏ mình ra với sức mạnh của Người. Giêsu, trong khi nói những lời mà tôi nhấn mạnh, tiếng Người như tiếng sấm nổ làm đầy không gian, đôi mắt Người rực sáng hơn nữa. Và như bị xúc động bởi quyền lực và lời hứa, Người giơ cánh tay phải lên như nói lời thề. Đó là một trẻ em, nhưng Người trang trọng như một người lớn.
Hillel: Con ơi, ai đã dạy con những lời này?
Giêsu: Thánh Thần của Thiên Chúa. Con không có thầy giáo loài người. Đó là lời của Thiên Chúa mà qúi vị nghe bởi môi con.
Hillel: Con hãy đến giữa chúng ta để ông nhìn thấy con rõ hơn, ôi con! Hy vọng của ông lại vùng dậy nhờ đụng vào đức tin của con, và linh hồn ông sáng lên trong mặt trời của con.
Người ta đặt Giêsu trên một cái ghế cao ở giữa Hillel và Gamaliel, và người ta mang đến cho Người các ru-lô để Người đọc và giải thích. Đó là cuộc xét nghiệm hợp lệ. Đám đông dồn lại để nghe.
Giọng nói trẻ con của Giêsu đọc: “Hãy vững dạ, ôi hỡi dân Ta. Hãy nói trong lòng Jêrusalem, hãy củng cố cho nó vì cảnh nô lệ của nó đã chấm dứt... Có tiếng nói của một người kêu lên trong sa mạc: hãy dọn đường cho Chúa... Và vinh quang của Chúa sẽ xuất hiện...”
Sciammai: Này tên Nazarét, ở đây nói rằng cảnh nô lệ chấm dứt, mà lúc này chúng ta là nô lệ hơn bao giờ hết. Chỗ này nói về vị Tiền Hô, ông ta đâu? Mày lẩm cẩm sao?
Giêsu: Tôi nói với ông rằng chính với ông hơn bất cứ với người nào khác mà vị Tiền Hô mời gọi: với ông và với những người giống như ông. Bằng không, ông sẽ không thấy vinh quang của Chúa, và ông sẽ không hiểu lời của Thiên Chúa, bởi vì sự bần tiện, sự kiêu căng, sự thâm hiểm, giả dối ngăn cản ông thấy và nghe.
Sciammai: Mày nói với một vị thầy như vậy à?
Giêsu: Tôi nói như vậy và tôi sẽ nói như vậy tới chết. Vì ở bên trên lợi ích của tôi, còn có lợi ích của Chúa, và có tình yêu đối với Chân Lý mà tôi là con. Tôi còn nói thêm cho ông, ôi hỡi rabbi, rằng sự nô lệ mà tiên tri nói đây, và tôi cũng nói, không phải là sự nô lệ mà ông tưởng, và vương quyền cũng không phải vương quyền mà ông nghĩ. Nhưng trái lại, chính nhờ công nghiệp của Đấng Messi mà loài người được giải thoát khỏi làm nô lệ của tội lỗi là cái chia cách họ với Thiên Chúa, và đặc tính của Đấng Kitô sẽ in trên mọi tâm hồn đã được giải phóng khỏi mọi ách nặng, và phục tùng sự thống trị đời đời của Người. Ôi, dòng dõi Đavít! Mọi dân tộc sẽ cúi đầu trước cái chồi sinh ra từ ngươi, và sẽ trở thành một cây bao trùm khắp trái đất và vươn lên tới trời. Trên trời và dưới đất, mọi miệng lưỡi sẽ ca tụng danh Người, và mọi đầu gối sẽ qùi lạy trước Đấng được Thánh Hiến của Thiên Chúa, Vị Hoàng Tử Bình An, đấng sẽ làm say sưa hết mọi linh hồn mệt mỏi, và làm no thỏa mọi linh hồn đói khát bằng chính mình Người, vị Thủ Lãnh, Đấng Thánh sẽ ký kết một giao ước giữa trời và đất. Không phải như giao ước đã được ký kết với tổ phụ của Israel khi Thiên Chúa đem họ ra khỏi Ai-Cập, trong khi vẫn còn đối xử với họ như kẻ tôi tớ, nhưng bằng cách ghi khắc vào tâm hồn loài người cái ý tưởng về tình phụ tử của Thiên Chúa, bằng các Ân Sủng mới được đổ tràn vào cho họ nhờ công nghiệp của Đấng Cứu Thế. Và bởi Người, mọi kẻ tốt sẽ được biết Chúa. Và Đền Thánh của Thiên Chúa sẽ không bao giờ sụp đổ hay bị phá hủy nữa.
Sciammai: Nhưng thằng bé ơi, mày phạm thượng. Mày hãy nhớ lại Daniel. Ông ta nói rằng sau cái chết của Đấng Kitô, Đền Thờ và Thành Thánh sẽ bị phá bởi một dân tộc, và một thủ lãnh sẽ tới để làm việc đó. Vậy mà mày, mày đồng ý rằng Đền Thánh của Thiên Chúa sẽ không bị sụp đổ nữa. Mày hãy kính trọng lời Tiên Tri.
Giêsu: Thực vậy, tôi bảo với ông rằng có kẻ còn lớn hơn các Tiên Tri, nhưng ông không biết Người, vì ông thiếu thiện chí muốn biết Người. Tôi xác nhận với ông rằng hết mọi điều tôi nói đều là thực. Đền Thánh thực sự của Thiên Chúa sẽ không biết tới sự chết nữa, nhưng cũng giống như đấng đã thánh hóa nó, nó sẽ sống lại để sống đời đời, và vào lúc chấm dứt những ngày ở trên thế gian, nó sẽ sống ở trên trời.
Hillel: Con ơi, nghe này: Aggée nói: “... Đấng muôn dân trông đợi sẽ đến. Vinh quang của nhà này sẽ thật là lớn lao, và vinh quang của Đền Thờ sau còn lớn hơn vinh quang của Đền Thờ trước”. Có phải ông muốn nói về cùng một Đền Thánh như con không?
Giêsu: Đúng đấy thầy. Ông muốn nói như vậy đó. Sự ngay thẳng của thầy dẫn thầy đến Ánh Sáng. Và con, con nói với thầy: Khi Đấng Kitô hoàn tất lễ Hy Sinh của Người, bình an sẽ đến với thầy, bởi vì thầy là một người Israel không ác tâm.
Gamaliel: Giêsu, hãy nói cho ông: sự bình an mà các tiên tri nói, làm sao người ta có thể hy vọng nó, nếu chiến tranh đến tiêu diệt dân tộc này? Hãy nói và soi sáng cho cả ông với.
Giêsu: Thầy ơi, thầy không nhớ những điều mà những người hiện diện trong đêm sinh nhật của Đấng Kitô nói sao? Họ nói: Đoàn các thiên thần hát rằng: “Bình an cho những người có ý muốn tốt”. Nhưng ý muốn của dân này không tốt, và họ sẽ không có bình an. Họ không nhận biết Vua của họ, Đấng Công Chính, Vị Cứu Tinh, bởi vì họ chờ đợi một ông Vua bao bọc bằng sức mạnh của loài người, trong khi Người là Vua tâm hồn. Dân này không yêu Người, vì Đức Kitô sẽ rao giảng những điều không vừa ý họ. Đấng Kitô không chiến đấu với kẻ thù có trang bị xe pháo và kỵ binh, nhưng với kẻ thù của linh hồn là cái lôi kéo tâm hồn loài người, được tạo dựng cho Chúa, về với những vui thú của Hỏa Ngục. Và điều đó không phải là chiến thắng mà Israel trông chờ ở Người. Người sẽ đến, hỡi Jêrusalem, Vua ngươi ngồi trên “lừa mẹ và lừa con”, tức là các người công chính của Israel và các dân ngoại. Nhưng con bảo qúi vị, lừa con sẽ trung thành với Người hơn, và sẽ theo Người trước lừa mẹ, và sẽ lớn lên trên đường Chân Lý và Sự Sống. Israel, do ý muốn xấu của họ, họ sẽ mất bình an, và sẽ đau khổ trong chính họ, trong nhiều thế kỷ vì những điều họ đã làm cho Vua của họ phải chịu, đấng họ đã hạ xuống thành người của đau thương mà Isaie đã nói.
Sciammai: Miệng mày vừa nói những lời trẻ con vừa phạm thượng. Này tên Nazarét, hãy trả lời: Vị Tiền Hô đâu? Khi nào thì chúng ta thấy ông ta?
Giêsu: Ông đã hiện hữu rồi. Malachie đã chẳng nói: “Đây, Ta sai Thiên Thần của Ta để dọn đường ở trước Ta, và đấng thống trị mà các ngươi tìm, Thiên Thần của di chúc mà các ngươi nồng nàn mong ước, sẽ lập tức đến trong Đền Thờ của Người”? Vậy vị Tiền Hô đi ngay trước Đấng Kitô. Người đã ở đây rồi, cũng như Đấng Kitô. Nếu lại có từng mấy năm giữa người dọn đường cho Chúa và Đấng Kitô, thì tất cả những con đường này sẽ lại bị ngổn ngang và lệch lạc. Thiên Chúa biết như vậy, nên Người đã quyết định rằng vị Tiền Hô chỉ đến trước vị Thầy một giờ đồng hồ. Khi qúi vị thấy Vị Tiền Hô, qúi vị có thể nói: “Sứ mệnh của Đấng Kitô đã bắt đầu”. Đối với ông thì tôi nói: “Đấng Kitô sẽ mở mắt mở tai cho rất nhiều người khi Người đến qua các con đường này, nhưng sẽ không phải là tai và mắt của ông, cũng không phải của những người giống như ông, vì các ông sẽ cho Người cái chết đễ đổi lấy Sự Sống mà Người mang tới cho các ông. Nhưng khi Người, còn lớn lao hơn Đền Thờ này, còn cao hơn Nhà Tạm được giữ kín trong nơi Cực Thánh, còn cao hơn ngai tòa mà các Kêrubim nâng đỡ, Người, Đấng Cứu Thế, sẽ ngự trên Ngai Tòa của Người, trên Bàn Thờ của Người, sự nguyền rủa cho các kẻ giết Chúa và sự sống cho các dân ngoại, sẽ chảy ra từ hàng ngàn và hàng ngàn vết thương của Người, vì Người, ôi, hỡi bậc thầy mà không biết Người, tôi nhắc lại cho ông: Vì Người không phải là ông vua thống trị kiểu loài người, nhưng là vua của một nước thiêng liêng, và các con dân của Người, duy nhất chỉ là những người mà bởi tình yêu của họ, họ sẽ tái sinh trong tâm hồn họ. Và giống như Jonas, sau lần sinh ra thứ nhất, sẽ sinh lại ở một bến khác: “Bến của Thiên Chúa”, trải qua các thế hệ thiêng liêng sẽ đến trong tương lai, nhờ Đấng Kitô, đấng sẽ ban Sự Sống thật cho nhân loại.
Sciammai và nhóm của ông nói: “Tên Nazarét này là Satan!”
Hillel và nhóm của ông nói: “Không, trẻ này là vị Tiên Tri của Thiên Chúa. Con ơi, hãy ở lại với chúng ta. Sự già cả của ông sẽ thông qua cho sự hiểu biết của con những gì nó có, và con sẽ là Thầy của Dân Thiên Chúa”.
Giêsu: Thực vậy, con nói với ông rằng nếu được nhiều người như ông thì hạnh phúc sẽ đến với Israel. Nhưng giờ của con chưa tới. Tiếng nói từ trời nói với con, và trong cô tịch, con phải tiếp nhận nó cho đến khi giờ của con tới. Lúc đó, với miệng lưỡi con và với máu con, con sẽ nói với Jêrusalem, và số phận của con sẽ giống như số phận của các tiên tri: bị ném đá, bị giết bởi nó. Nhưng ở bên trên thực thể của con còn có thực thể của Chúa là Thiên Chúa, đấng mà con tùng phục, để Người dùng con làm bệ cho vinh quang của người, trong khi chờ đợi Người dùng thế giới làm bệ cho bàn chân của Đấng Kitô. Hãy chờ đợi giờ của con. Các tảng đá này sẽ lại nghe thấy tiếng con, và chúng sẽ run giùng vào lời sau cùng của con. Phúc cho những ai nghe lời của Thiên Chúa trong tiếng nói này và tin vào Thiên Chúa nhờ môi giới của Người. Với những kẻ đó, đấng Kitô sẽ ban cho họ Nước của Người, một nước mà sự ích kỷ của qúi vị mơ nó hoàn toàn loài người, trong khi nó là Thiên Quốc. Khi giáng trần cho Vương Quốc này, con đã nói: “Lạy Chúa, đây là tôi tớ Chúa, đến để thi hành thánh ý Chúa. Xin hãy thực hiện nó, vì con nóng lòng muốn hoàn tất nó”.
Thị kiến chấm dứt ở đây với khuôn mặt Giêsu cháy lửa sốt sắng siêu nhiên, hướng về trời, tay giang ra, đứng ở giữa các tiến sĩ đầy kinh ngạc.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)