News Filters

CHA JOHN BOUGHTON : TÔI LÀ NGƯỜI TIN LÀNH KHI ĐẾN MỄ DU, RỒI TÔI TRỞ THÀNH LINH MỤC CÔNG GIÁO.

06 Tháng Mười Hai 2020

CHA JOHN BOUGHTON : TÔI LÀ NGƯỜI TIN LÀNH KHI ĐẾN MỄ DU, RỒI TÔI TRỞ THÀNH LINH MỤC CÔNG GIÁO.

Ngày 30-10-2020

Chứng từ của Cha John Boughton mới gần đây đã được đưa lên chương trình Hoa Trái Mễ Du trên mạng lưới Youtube. Các chứng từ của Sofia Gamiz và Cha Johannes Rothärmel cũng như phim tài liệu “Ơn Hoán Cải” đã được trình chiếu trong Đại Hội Giới Trẻ Mễ Du năm nay. Gần đây, các chứng từ này đã được thêm lời chứng của một vị Linh Mục xuất thân là một người Tin Lành. Cha đã học y khoa, sau đó đọc một quyển sách nói về Mễ Du và đã quyết định đến đây, chính chuyến đi viếng Mễ Du đó đã thay đổi cuộc đời Ngài, đã hoán cải sang Công Giáo và trở thành Linh Mục.

Dưới đây là câu chuyện của Cha về Mễ Du đã hoàn toàn biến đổi cuộc đời Cha như thế nào :

“Lần đầu tiên tôi được nghe nói về Mễ Du là vào mùa thu năm 1991. Tôi đã đến Mễ Du vào tháng Hai hoặc tháng Ba năm 1992, là một tín đồ Tin Lành. Tôi đang học để trở thành bác sỹ y khoa, lúc đó tôi đã 28 tuổi và sắp trở về trường đại học. Một người bạn của tôi ở Texas, cũng là một tín đồ Tin Lành (tôi được nuôi dưỡng trong môi trường đạo Tin Lành), đã nhìn thấy sự hoán cải của một người khác, Jeff Reed, là người hiện nay đang điều hành Quỹ Cứu Trợ của nhà thờ Thánh Vương Đa-vít. Người bạn này của tôi đã thấy sự biến đổi nơi Jeff và anh ấy đã nói một cách thẳng thừng. Anh đến gặp Jeff và hỏi : “Jeff này, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh vậy ?” Bởi vì Jeff đã có được sự bình an trong con người anh mà trước đây chưa từng có.

Anh bạn Robert của tôi và tôi đã đến nông trại của anh ấy ở Colorado (Hoa Kỳ) để nói chuyện với nhau. Anh ấy cho biết : “John này, tôi không biết phải làm gì về điều này, nhưng tôi thấy sự thay đổi triệt để với anh bạn Jeff của tôi, anh ấy cho trao cho tôi một quyển sách nói về Mễ Du của Wayne Weible (một ký giả Tin Lành rất mến chuộng và ủng hộ Mễ Du – chú thích của người dịch). “Cậu đọc đi và cho tôi biết cậu nghĩ gì ?” Và đó là lần đầu tiên tôi nghe nói về Mễ Du.

Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên. Chúng tôi đều là những người bạn thân thiết nhất của nhau trọn đời. Chúng tôi chưa bao giờ nói về tôn giáo. Chúng tôi nói chuyện, tán gái, đi săn thú, uống rượu với nhau, nhưng chưa bao giờ nói với nhau về tôn giáo.

Thậm chí chúng tôi còn là những cậu bé cùng với nhau giúp lễ ở nhà thờ của Giáo Hội Giám Chế (Thánh Công Hội – thuộc Giáo Hội Anh Giáo ở Hoa Kỳ), nhưng chưa bao giờ nói chuyện về tôn giáo cho đến khi anh ấy đưa cho tôi quyển sách đó. Anh ấy không biết lúc bấy giờ tôi đang đặt ra câu hỏi quan trọng ở tuổi 28. Anh chị em biết không, tại sao tôi có lỗ hổng lớn lao trong tâm hồn mình ? Tại sao tôi có tất cả mọi thứ mà thế gian hứa hẹn và tôi đang trên con đường trở thành bác sỹ y khoa, thế thì tại sao tôi lại cảm thấy trống vắng vậy ?

Và cái gì, điều gì đang xảy ra ở đây vậy ? Khi trao bạn tôi cho tôi quyển sách đó, thì đó là một khởi đầu tuyệt trần và chúng tôi bắt đầu nói chuyện thêm về quyển sách đó. Bạn tôi hỏi : Cậu nghĩ gì ?

Tôi nói : “Đó là một trong ba điều : hoặc là thuộc về ma quỷ, hoặc là họ điên khùng hoặc đó là sự thật.”

Tôi có một chút ít về nền tảng quân sự; tôi là một sỹ quan hải quân trong lực lượng dự bị, nên về mặt quân sự mà nói, Mễ Du không thể là thuộc về ma quỷ bởi vì nó sẽ chẳng bao giờ nói với kẻ thù của mình, nói với chúng ta đến với kẻ thù của nó bằng cách đi xưng thú tội lỗi, bằng việc đi nhà thờ, bằng việc lần hạt Mân Côi, điều mà tôi không biết phải thực hiện như thế nào. Nó sẽ chẳng bao giờ nói chúng ta thực hiện những việc ấy, nên Mễ Du không thể là việc làm của nó.

Những đứa trẻ (các thị nhân) có 6 người, làm sao mà tất cả những đứa trẻ ấy đều có thể bị điên khùng được, điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Vì thế, Mễ Du phải là điều thật, và Robert nhìn tôi nói như thế này : Dadgummit, tớ nghĩ là cậu đúng đấy, đó cũng là điều tớ nghĩ đấy !

Chúng tôi phải đi thôi ! Tôi nói thế này : “Được rồi, chúng ta đi thôi !” Tôi không thể nói là mình mong đợi đi đến nơi đó, bởi vì tôi thực sự chẳng biết mình sẽ mong đợi điều gì. Tôi đã đọc quyển sách của tác giả Wayne Weible này và tất cả những gì mà tôi biết : đây cũng là một thời điểm rất kỳ lạ để đi.

Đó là thời gian đầu năm 1992, vào khoảng Tháng Hai, Tháng Ba năm 1992, và Jeff Reed cũng nói : “Được rồi, chúng ta đi, nhưng Cha Svetozar hỏi rằng liệu chúng ta có thể mang theo một số vật dụng y tế hay không, vì vào thời điểm đó Ngài biết rằng chiến tranh sắp xảy ra.”

Vì thế chúng tôi, cùng với Jeff đi theo một nhóm Canh Tân Đặc Sủng người Mễ Tây Cơ ở miền tây tiểu bang Texas, tất cả mọi người đều gom góp một đống vật phẩm y tế và mang trong va-li đi qua Belgrade (Bỉ) để xuống Sarajevo rồi đi vào Mễ Du. Vì thế, về cơ bản hay không cơ bản thì chúng tôi đang buôn lậu, và đó là một câu chuyện thú vị, chúng tôi bị bắt nhưng anh bạn Robert của tôi và tôi đã được thấy quyền năng của Kinh Mân Côi đã hành động ngày hôm đó.

Dù cho họ đã ném Robert và buồng giam và sẵn sàng tống anh vào tù, nhưng bằng cách nào đó, Kinh Mân Côi đã hành động, chúng tôi thấy những “abuelas” nhỏ bé – các bà nội bà ngoại nhỏ bé ở Mễ Tây Cơ và Texas – lần hạt Mân Côi, và người chỉ huy của đám lính canh bước đến và nhìn thấy lá thư viết bằng tiếng Anh có dấu triện nổi; con dấu triện nổi bằng tiếng Anh ở đầu giấy viết thư của một bác sỹ thú y cho biết chúng tôi được phép mang theo những vật phẩm y tế, người nữ chỉ huy vệ binh rê ngón tay trên con dấu triện đó, giơ ngón tay lên và la mắng những người đồng hương của bà ấy vì đã giam giữ chúng tôi.

Đó là lời giới thiệu đầu tiên về quyền năng của Kinh Mân Côi, hay điều gì đó tương tự. Tôi không biết đó là điều gì và sau đó chúng tôi đến Mễ Du. Sau hai ngày và sau những chuyện khác, chỉ là mới thấy  một trải nghiệm hết sức ngạc nhiên khi thấy Kinh Mân Côi có tác dụng gì, khi nhìn, khi gặp, và khi gặp gỡ Đức Mẹ, vì là người theo Đạo Tin Lành nên chúng tôi không biết Đức Mẹ.

Còn chúng tôi, chúng tôi biết Đức Mẹ đang hiện diện ở đây. Và sau đó gặp gỡ Chúa Giêsu trong Bí Tích Thánh Thể bởi vì giáo dân đang có giờ Chầu. Dẫu cho có khó khăn, tôi nghĩ rằng chúng tôi là một nhóm hành hương duy nhất trong toàn thị trấn.

Giờ Chầu Mình Thánh Chúa trong thầm lặng với sự hiện diện của hai Cha Slako Barbaric và Cha Svetozar. Mặc dù thực tế đang xảy ra mối đe dọa chiến tranh, nhưng đây vẫn là nơi an hòa và quý vị có thể ghi nhận điều khác biệt. Chuyến hành hương đầu tiên ấy tôi đến đây để hỏi Chúa muốn tôi làm gì với cuộc đời mình, tôi đang theo học trường y khoa, tôi đang trên đường trở về trường Đại Học để nghiên cứu học hỏi, nhưng tôi nhận thấy mình cần phải hỏi Thiên Chúa và thôi không thưa với Người về những gì tôi muốn thực hiện, mà hỏi Người những gì Người muốn tôi thực hiện; và đó là một thời điểm đặc biệt ở trên Đồi Hiện Ra (Podbrdo), nơi rốt cuộc như là một tấm chi phiếu để trống chưa ghi khoản tiền mà tôi ký trước với Chúa Giêsu. Tôi thưa với Người : “Vâng, lạy Chúa, con sẽ thực hiện bất cứ điều gì Chúa muốn nơi con. Thậm chí con sẽ trở thành điều mà con nghĩ là điều điên rồ nhất có thể nghĩ đến, thậm chí con sẽ trở thành một vị Linh Mục Dòng Phan Sinh ở Bosnia. Con không biết các Linh Mục ấy là ai, con không biết việc các Linh Mục ấy làm gì, con chỉ mới gặp một vị ở một ngày đó mà thôi, nhưng con sẽ làm điều đó nếu Người muốn con làm.”

Sự bình an đã đến với tôi ngay lúc đó, tôi không nghĩ mình sẽ trở thành một Linh Mục Phan Sinh, nhưng khi trở về nhà sau chuyến hành hương đó, tôi bắt đầu nhận ra qua sự hướng dẫn thiêng liêng, đó quả thật là một ơn kêu gọi thực sự trao phó hoàn toàn cuộc đời của tôi cho Chúa, nhưng tôi vẫn chưa tin Giáo Hội Công Giáo.

Chao ôi, quả là một cuộc tranh đấu trong tâm hồn khi nhận ra là được kêu gọi đến với Giáo Hội Công Giáo thì tôi phải từ bỏ người bạn gái của mình, một khi tôi thực sự trở thành một vị Linh Mục. Như trước đó tôi là người theo Thánh Công Hội, tôi cho rằng : “Thôi được rồi, tôi có thể thực hiện cả hai việc.” (Tức là vừa làm Linh Mục vừa là người có gia đình)

Cũng vậy, đây cũng là một điều nghiêm trọng hơn một chút : khi mình nhận ra sự thật , thì phải hành động theo sự thật. Bấy giờ tôi thưa với Chúa : “Vâng, đó là điều Chúa muốn, vậy Chúa và con cùng tiến hành thôi !” Nhờ ơn Chúa, Giáo Hội Công Giáo và sự khôn ngoan của Giáo Hội không cho phép người mới cải đạo gia nhập vào một Nhà Dòng nào hay Tu Viện nào trong ít nhất hai năm.

Nhờ sự Quan Phòng của Thiên Chúa và nhờ bởi tay Đức Mẹ, tôi đã dành thời gian trong gần hai năm ở Mễ Du đây để hoạt động trong các đoàn xe của Quỹ Cứu Trợ của nhà thờ Thánh Vương Đavít trong suốt cuộc chiến tranh, được hai Cha Dòng Phan Sinh Slavko và Svetoza giáo dục huấn luyện gần hai năm ở đây.

Vì thế, hai năm đầu tiên là người Công Giáo đã trải qua ở giáo xứ Mễ Du này. Đó là một điều tuyệt vời vì tôi có thể nhìn thấy đúng nghĩa hàng ngày, đôi khi nhiều lần trong một ngày, các hoa trái Thiên Đàng và hậu quả Hỏa Ngục sát bên nhau. Chúng tôi sẽ để lại cái vỏ bọc nhỏ bé an bình này của Mễ Du, đi đến biên giới của Mostar và bằng mọi cách đi đến tận Zenica và Tuzla cũng như những điểm chung quanh hay bên kia Sarajevo cũng như sẽ thấy hoa trái Hỏa Ngục rồi trở về, và thấy hoa trái Thiên Đàng.

Bấy giờ tôi quan sát các Cha Phan Sinh hoạt động từ đầu đến cuối tất cả mọi điều này. Một trong các vị anh hùng của tôi, Cha Leonard Oreč – cầu xin Thiên Chúa cho linh hồn Cha được an nghỉ – mà tôi còn nhớ ngày mà người Hồi Giáo và người Croát đã ký kết một hiệp ước hòa bình, vào ngày đó, Cha Leonard đã gọi tôi đến vào nói : “Anh John này, hãy chất hàng hóa lên xe tải cho đầy và hãy lấy thêm nữa, chúng ta sẽ đi qua phía đông Mostar để đến Hội Trăng Lưỡi Liềm Đỏ tặng cho họ hàng tiếp tế và cho họ thấy chúng ta là những người hòa bình.”

Và tôi nhớ là khi đứng ở Miền Đông Mostar cùng với Cha Leonard trong bộ áo chùng nâu, thì có một cậu bé nắm lấy tay tôi vì, như quý vị biết, tôi là một người dân thường, và nói : “Cái ông này điên rồi, có một tay súng bắn tỉa ở đâu đó quanh đây và tay súng ấy đang mặc một chiếc áo chùng đấy.” (không phải là áo chùng tu phục, nhưng giống như vậy, có mũ liền áo – ctcnd)

Thật là… có một điều đã lóe ra trong tâm trí tôi – đây là điều mà các Cha Phan Sinh đang nói, vì thế mà điều này thực sự rèn luyện tôi rất nhiều để thấy được linh đạo đó. Tôi không biết đời sống tu trì phải là gì từ nội tâm, tôi không có một ý niệm nào về đời sống ấy, chỉ biết trong tận đáy lòng rằng tôi được kêu gọi trở thành Linh Mục Dòng Phan Sinh. Tôi đã được mời gọi gia nhập Tỉnh Dòng ở đây, rất vinh dự vì lời mời gọi đó, nhưng trong thâm tâm tôi cũng biết như thế nào đó là tôi được kêu gọi trở về Hoa Kỳ. Tôi không có ý tưởng mình ở đâu, nên Cha Svet đã đề cập đến nhóm Linh Mục Phan Sinh này và khi chiến tranh đã bắt đầu tàn lụi yếu dần vào gần đầu năm 1995, chúng tôi biết sẽ phải rút lui, không cần thiết phải ở đây nữa, nên tôi nói với Cha Svet : “Thưa Cha, Cha biết là con nên đi đâu không ? Con biết rằng…”

Tôi biết là tôi mình không được kêu gọi ở lại đây. Cha Svet nói : “Tại sao anh không xem qua nhóm Linh Mục Phan Sinh ở Bronx ?” Và đó là cách tôi được giới thiệu với Cộng Đoàn mà nay tôi thuộc về. Bất cứ khi nào có bất kỳ ai nói “Thưa Vâng” với Chúa Giêsu qua Đức Mẹ, điều đó sẽ mở ra một không gian cho Thiên Chúa có thể hành động trong lòng họ và thúc đẩy họ.

Ý tưởng của tôi vốn không phải là khiêm tốn, bởi tôi cũng không quá khiêm tốn. Nhưng ý của tôi là Mễ Du có một đặc sủng, đó là Đức Mẹ đang ban lệnh xuất phát cho các đoàn lũ của Mẹ và cắt đặt họ đi khắp thế giới để có thể làm những gì Thiên Chúa muốn làm và để họ có thể trở nên ánh sáng của Chúa Giêsu Kitô trong thời kỳ hết sức đen tối.

Đức Mẹ đang chơi ván cờ và Mẹ mời gọi mọi người và trao cho họ một công việc mà người đó có thể mở lòng mình ra với việc đó hay không. Khi người ta mở lòng mình ra cho công việc ấy, thì những việc vĩ đại sẽ xảy ra. Một vị Linh Mục Dòng Đa Minh mà tôi quen biết, Cha Giles Dimock ở Hoa Kỳ, có lần nói chuyện với tôi về Mễ Du, có lẽ cách đây 15 hay 20 năm thì phải, Cha nói với tôi : “Anh biết đấy, Mễ Du có một điều rất thú vị, 80 phần trăm người ở các giáo xứ đều năng động, tất cả những người ấy đều được Mễ Du cảm hóa.”

Cha Giles còn cho biết thêm : “Và họ cũng có một điều thú vị khác nữa, đó là họ có vẻ là bằng chứng gây xôn xao dư luận, dường như họ không bị hủy hoại khi gặp gỡ thiên hạ trong Giáo Hội của Chúa Giêsu. Này chàng trai, chẳng phải đó là điều chúng ta đang cần trong thời buổi này hay sao ? Người hành động và người có thể vượt qua cơn bão tố, đó là điều tôi thấy, tôi đã thấy điều đó theo rất nhiều cách khác nhau. Tôi có thể đưa ra rất nhiều giai thoại về việc nó được xảy ra như thế nào, nhưng đó là điểu tôi thấy như là các ân sủng đặc thù của Mễ Du.”

Mọi người cần phải nỗ lực hành động cho đức tin của mình, anh chị em biết rằng chúng ta không được ban tặng món quà đức tin nếu chúng ta không đưa ra các công cụ đức tin, là những việc khác nhau mà Đức Mẹ mời gọi chúng ta làm – đó là lần hạt Mân Côi, xưng tội, sống Bí Tích Thánh Thể, đọc Kinh Thánh, ăn chay… – Chúng ta không bị đòi hỏi làm những việc này và yêu cầu phải nói : “Ồ, hãy nhìn những gì tôi đang làm và đang treo, anh chị em biết, nó giống như đang treo một chiến tích trên tường.

Xem này, việc tôi làm có hay có giỏi không ? Không – những việc ấy là công cụ, là những khí cụ, mà chúng ta lại đang không có dự định sử dụng những công cụ ấy đi vào cuộc chiến tâm linh và chiến đấu. Nếu có ai nhìn ra chung quanh và thấy những gì đang xảy ra trên thế giới ngay lúc này đây và nghĩ rằng không có cuộc chiến đấu nào, thì tức là họ đã nhắm mắt và bịt tai họ lại rồi.

Chúng ta cần phải hăng hái, chúng ta cần phải thoát ra khỏi cái thái độ ù lỳ đó, chúng ta cần phải rao truyền sự thật và tình yêu, là những điều mà Đức Mẹ đang mời gọi chúng ta. Đây là 5 Hòn Sỏi mà Cha Jozo nói đến. Chúng đều là những công cụ với một mục tiêu trong đầu, là dành cho Chúa Giêsu Kitô một không gian, Chúa Giêsu được đặt vào vị trí trên hết trong tâm hồn chúng ta, ngõ hầu riêng lẻ từng người chúng ta đều có thể, theo bất kỳ cách nào Chúa Thánh Thần linh ứng cho chúng ta thực hiện, đi ra ngoài và đem ánh sáng của Đức Kitô đến cho người khác.

Không vì một lý do nào khác. Nếu không thì chôn vùi tài năng trong bùn đất và chẳng làm được gì với ơn huệ Thiên Chúa trao ban cho chúng ta. Chúng ta phải trở nên năng động ! Như một người con trở về nhà, nhận được vòng tay ôm của người Mẹ luôn là điều đáng trân trọng nhiều và cần thiết nhiều. Trở về quê nhà là nơi tất cả đã bắt đầu và ghi nhớ, chúng ta cần phải nhớ lại nơi Thiên Chúa đưa chúng ta đến để bám trụ vào.

Việc đến Mễ Du, với tư cách là Linh Mục hay với tư cách giáo dân và đi xưng thú tội lỗi, việc này luôn là một việc rất có uy lực. Giờ đây, ở phía bên kia Tòa Giải Tội và có thể tham dự vào cách thức Chúa Giêsu hành động mật thiết trong các linh hồn, hết linh hồn này đến linh hồn khác, thật là khiêm nhường, thật là mê mẩn đến sũng sờ, thật là tràn đầy sinh lực… thật là điều thấy đáng kinh ngạc.

Con người, như người ta nói, có nhiều “con cá lớn”, anh chị em biết đấy, con cá nhỏ là những người đi xưng tội hàng tuần hoặc mỗi hai tuần một lần. Cá lớn là những người đã không đi xưng tội từ 50 năm rồi. Nhiều con cá lớn đang đến đây, anh chị em biết đấy. Đó là gì ? Đó là ơn hoán cải đang được bơm ra ở nơi đây thành một dòng nước mạnh như thác.

Thật tuyệt vời ! Vì thế, với tư cách là Linh Mục mà nói, Mễ Du tràn đầy năng lực và đang tặng cho anh chị em niềm hy vọng. Anh chị em thấy có rất nhiều người đến đây và trao đời sống của mình cho Chúa, đầy hy vọng ký vào tấm chi phiếu để trống khoản tiền và thưa với Chúa : “Xin Chúa hãy thực hiện nơi con điều Chúa muốn và đương nhiên để cho Đức Mẹ đồng ký tên vào tấm chi phiếu này”, bởi vì không ai trong chúng ta có đủ tiền trong tài khoản ngân hàng, nhưng hãy giao mọi sự cho Chúa để ta thấy được điều đó khi ta nói chuyện với giới trẻ và sau đó với những cựu chiến binh đã nhiều lần đến đây.

Đó không chỉ là ơn gọi đời sống tu trì, đó là các ơn gọi phái sinh, như là một vị Linh Mục nghe người ta hỏi : “Con có thể trở về giáo xứ của con và hăng hái hoạt động như thế nào; con có thể làm được gì ở nhà ?” Câu trả lời là : họ có thể chiến đấu với tất cả mọi điều và vì thế mà lại lần nữa khẳng định điều mà tôi đã thấy đặc sủng của Mễ Du là gì – đó là Đức Mẹ đang đưa ra mệnh lệnh xuất phát cho đoàn lũ của Mẹ theo mọi mức độ để sai phái họ ra đi.

(Jn. M. Vũ Sơn Bảo dịch theo Medjugorje.hr)

 

back to top
Filters