ĐỨC MẸ HIỆN RA VỚI EM TÔI Ở MỄ DU
05 Tháng Ba 2021
ĐỨC MẸ HIỆN RA VỚI EM TÔI Ở MỄ DU
“NGHE THẤY NHỮNG LỜI CHỊ ẤY NÓI, TÔI CẢM THẤY NHƯ BỊ SÉT ĐÁNH VÀ BẮT ĐẦU KHÓC.”
Ružica Mučić là chị ruột của thị nhân Merija, người trong nhiều năm qua vào ngày 25 mỗi tháng đều gửi đến chúng ta Sứ Điệp của Đức Mẹ. Chúng tôi đã gặp chị Ružica Mučić tại tư gia ở Mễ Du và chị đã vui mừng dành cho chúng tôi một buổi phỏng vấn. Bằng những lời bộc bạch rất cảm động, chị kể cho chúng tôi nghe về các sự kiện trong những ngày đầu tiên Đức Mẹ hiện ra.
Hỏi : Chị Ružica này, chị là chị của Marija. Từ những ngày đầu tiên Đức Mẹ hiện ra cho tới nay – tôi còn nhớ khi chúng tôi đến đây vào năm 1983, chị luôn có một tâm trạng vui vẻ với nụ cười trên khuôn mặt – chị có những kỷ niệm gì về những ngày đầu tiên đó ?
Đáp : Đó là những ngày không thể nào quên. Những ngày đầy tâm tình cầu nguyện, vui tươi và hạnh phúc. Chúng tôi không thể diễn tả như thế nào về những ngày tươi đẹp ấy mà chúng tôi đã trải qua.
Hỏi : Lần đầu tiên chị đã nghe nói Đức Mẹ hiện ra như thế nào ?
Đáp : Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện ấy vào tối ngày 28-06. Tôi đã lập gia đình và sinh sống ở Ljubuški cách đây 15 cây số. Vợ chồng tôi cùng làm việc trong một công ty. Cùng với các đồng nghiệp, chúng tôi đã quyết định vào Chúa Nhật tuần sau – sau ngày Lễ Thánh Gioan Tẩy Gia được cử hành vào ngày Thứ Tư – chúng tôi sẽ đi biển. Trong chuyển trở về, chúng tôi mời những người đi cùng chúng tôi uống cà-phê. Cũng có hai người phụ nữ trẻ tuổi, là hai chị em vợ của người bạn chúng tôi, họ nói với đoàn chúng tôi : “Mọi người đến Mễ Du đi !” Họ không biết là tôi sinh trưởng ở Mễ Du. Tôi hỏi họ : “Tại sao ?” Họ trả lời : “Đức Mẹ hiện ra với 6 đứa trẻ ở đó.”
Cho rằng cả mẹ tôi cũng như những đứa em tôi đều không gọi điện báo tin gì cho tôi, nên tôi đinh ninh rằng gia đình tôi cũng chẳng có ai hay biết gì cả. Marija và Milka đều sống cùng với cha mẹ tôi ở Mễ Du. Còn ba người anh em của tôi đều ở Đức. Tôi cho rằng cha mẹ tôi đã đi đến trung tâm Mễ Du; mà thật ra căn nhà của chúng tôi tọa lạc trong ngôi làng Bijacovici. Ngày hôm sau, khi đi làm, một đồng nghiệp hỏi tôi : “Chị Ruska này (Ruska là tên gọi thân mật của Ružica), chị đã về Mễ Du chưa ?” Tôi đáp : “Chưa, sao vậy ?” Chị ấy nói với tôi : “Làm sao mà chị lại không biết rằng đứa em gái của chị được Đức Mẹ hiện ra với nó ?” Tôi trả lời : “Còn chị thì thậm chí không biết em gái tôi mà.”
Có những người Hồi Giáo, Chính Thống Giáo, Cộng Sản, Công Giáo, chúng tôi cùng làm việc với nhau. Tất cả đều nói đến việc Đức Mẹ hiện ra tại Mễ Du. Tôi chẳng biết gì về chuyện đã xảy ra. Ngày hôm nay, khi nhìn lại, tôi thắc mắc tại sao mình lại không hỏi han một ai về những cuộc hiện ra đó cũng như không hỏi những đứa trẻ đó là ai; tôi chỉ đơn giản lắng nghe người khác nói, từ nhóm người này đến nhóm người khác. Vào khoảng 13 giờ 30, một chị phụ nữ quen biết gia đình tôi đến phòng thay đồ trong khi tôi đang rửa tay.
Chị ấy nói với tôi : “Chị đã đi Mễ Du chưa ?” Tôi trả lời rằng chưa đi. Chị ấy nói với tôi : “Chị không biết gì à ?” Tôi trả lời : “Tôi phải biết chuyện gì cơ chứ ?” Chị ấy nói : “Đức Mẹ đã hiện ra với đứa em gái Marija của chị đấy !”
Nghe thấy những lời chị ấy nói, tôi cảm thấy như là mình bị sét đánh. Tôi bật khóc và tất cả những lời tôi đã được nghe cho đến lúc đó đều lướt qua tâm trí tôi. Một số người nói rằng đó là thần giao cách cảm, những người khác thì nói về việc say ma túy, có những người khác lại nói rằng đám trẻ ấy không bình thường… khiến tôi hoàn toàn bối rối. Tôi nhanh chóng sửa soạn và về nhà. Ở nhà, bà mẹ chồng nhìn tôi rướm nước mắt và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi trả lời : “Mẹ ơi mẹ, ở trong xưởng có người nói với con là Đức Mẹ hiện ra với Marija.” Mẹ chồng tôi nói : “Đừng khóc nữa, Carlo đến bây giờ đấy.” Tôi không biết là anh ấy đã từ xưởng trở về trước tiên. Anh ấy cũng nói rằng : “Đừng có khóc. Nếu sự việc đúng là Đức Mẹ hiện ra, thì xin tạ ơn Chúa; còn nếu sự thể là điều gì khác thì mẹ con anh sẽ đỡ đần cho em.” Vào lúc 8 giờ tối, chúng tôi đi bằng chiếc xe hơi con hiệu Fiat đến Mễ Du.
Mọi người đều muốn đi cùng chúng tôi. Khi chúng tôi khởi hành, có rất nhiều người kéo đến và chúng tôi chỉ có thể tiến hành từ từ chậm chạp. Đó là ngày Lễ Thánh Phêrô và Phaolô, ngày 19-06. Khi đến nhà tôi ở Mễ Du, tôi thấy có rất nhiều người đang ở đó. Sau khi nghe ngóng thiên hạ nói, tôi nghĩ rằng mình phải gặp đứa em gái Marija của tôi để xem nó có bình thường không ? Mẹ tôi đứng ở trước cửa và nói với tôi : “Con đã ở đâu vậy ? Cả thế giới đang ở đây thế mà con lại chẳng có mặt.” Tôi thấy mẹ tôi rất hạnh phúc nên tôi cảm thấy an lòng. Trong nhà, Marija đang pha cà-phê, còn Milka đang soạn ly tách. Không còn chỗ nào ngồi trong nhà, nhà đã chật đầy người.
Khi bố tôi nói : “Ruska về rồi kìa.” Marija quay mặt lại, một tay cầm Thánh Giá còn tay kia bưng cà-phê. Nó thấy tôi đang khóc nên mới nói : “Chị đừng khóc, em sẽ giải thích mọi sự cho chị.” Rồi nó buông tất cả những thứ trên tay ra và ôm chằm lấy tôi. Tôi nói : “Em không phải giải thích gì cho chị cả. Chị tin em. Em vẫn bình thường như thường lệ.” Khi tôi thấy khuôn mặt của nó bình thường như mọi khi, tôi tin nó. Đó là lần đầu tiên tôi gặp lại nó sau khi nghe nói về Đức Mẹ hiện ra.
Hỏi : Bấy giờ các cuộc hiện ra ở đâu ? Có nhiều người không ?
Đáp : Lúc bấy giờ, những cuộc hiện ra đều diễn ra ở Đồi Podbrdo (Đồi Hiện Ra). Có rất nhiều người hiện diện, từ nhà thờ cho đến Đồi Podbrdo có rất nhiều người, có rất đông người như tổ ong vậy !
Hỏi : Lúc đầu có những dấu lạ gì chứ ? Chị có những kỷ niệm nào ?
Đáp : Tôi không thấy dấu hiệu gì cả. Tôi chỉ thấy cây Thánh Giá (trên Núi Križevac – Núi Thánh Giá) xoay và biến mất. Tôi đã thấy phép lạ mặt trời. Tôi có cơ hội chạm tay vào Đức Mẹ một lần.
Hỏi : Chuyện ấy như thế nào ? Chị đã thử làm điều gì ?
Đáp : Chúng tôi băng qua trước trạm cảnh sát, đó là ngày Mùng Hai tháng Tám, ngày Lễ Đức Mẹ các Thánh Thiên Thần. Công an cảnh sát đã bắt đầu áp dụng lệnh cấm giao thông nên không thể đến nhà thờ và Đồi Podbrdo; kể cả việc tụ tập đông người cũng không được phép. Người ta mà làm thành một nhóm đông người ở chỗ nào, thì lập tức công an cảnh sát đến giải tán họ ngay. Chúng tôi đi đến khu vực trồng nhiều bụi cây ở phía sau nhà của Marija (hiện nay) và nấp ở đó. Các thị nhân đều đứng trong buổi Đức Mẹ hiện ra, và khi Đức Mẹ đến, tất cả đều quỳ gối cùng một lúc và bắt đầu đọc kinh.
Tôi đã có mặt ở buổi hiện ra đó cùng với một cô gái khác; cô Mirjana quay mặt sang phía tôi, nói rằng : “Chị Ruska ơi, Đức Mẹ hỏi chị có muốn chạm tay vào Mẹ không ?” Tôi thật ngỡ ngàng nói : “Thưa Đức Mẹ, con muốn chạm tay vào Mẹ, nhưng tay con bẩn thỉu lắm, con không xứng đáng để được chạm tay vào Mẹ đâu, nhưng con thật sự rất muốn làm điều đó với trọn tấm lòng con.” Cô Mirjana đứng dậy, nắm lấy tay tôi và nói : “Đây là đầu, đây là tóc, đây là cổ, đây là vai…” Tôi không cảm thấy gì trong tay, nhưng một ánh sáng chói chang thấm nhập vào tôi. Tôi không biết là mình đã nhìn thấy ánh sáng bằng mắt trần hay thấy bằng linh hồn. Tôi mở mắt ra và ánh sáng ở trong tôi. Thật như thể là ánh sáng ấy đã mơn trớn, kỳ cọ, gội rửa… ánh sáng rất mạnh mẽ, tôi không thể diễn tả bằng lời được.
Hỏi : Chị thấy em gái chị như thế nào ? Đã thay đổi bao nhiêu ?
Đáp : Còn đối với việc Đức Mẹ hiện ra, nhờ vậy mà đời sống của chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi. Các thị nhân nay là những người đã trưởng thành và có đầy đủ vợ chồng con cháu dâu rể trong gia đình. Đời sống vẫn tiếp diễn và không có gì khác hơn trước kia. Chúng tôi bắt đầu cầu nguyện vào lúc trước khi Đức Mẹ hiện ra, mọi sự vẫn như trước đây, như tất cả các năm trước, tất cả chúng tôi lần hạt Mân Côi với trái tim mình. Về phần những buổi hiện ra với Marija, nếu Đức Mẹ đến vào lúc 17 giờ 40, thì chúng tôi bắt đầu lần hạt Mân Côi vào lúc 17 giờ. Chúng tôi lần hạt theo 5 Sự Vui và 5 Sự Thương, rồi chúng tôi đọc 7 Kinh Lạy Cha.
Marija em tôi không biết đích xác khi nào Đức Mẹ hiện ra, đôi khi nó đọc 1 Kinh Lạy Cha, đôi khi đọc 2 Kinh hoặc hơn, sau đó Đức Mẹ hiện đến. Khi Marija ngừng đọc kinh thành tiếng, chúng tôi hiểu là Đức Mẹ đang ở cùng với em tôi. Điều làm cho tôi thấy thích thú và khiến tôi kinh ngạc là cách thức các thị nhân đã xoay sở để giải quyết tình huống này là những cuộc hiện ra hàng ngày này đã kéo dài trong nhiều năm. Từ điều này mà áp lực đã kéo dài trong nhiều năm : là những điều chưa được nói ra, những điều chúng ta chưa được nghe. Các thị nhân đã bị chửi bới cùng với gia đình họ. Không có ơn Chúa thì sẽ không thể nào chịu đựng cho nổi tất cả tình huống này. Các bạn sẽ không nghĩ là mình có tiếp tục chịu đựng được nữa hay không, ngược lại, các bạn sẽ cảm thấy trong linh hồn cái cảm tưởng mình phải tiến bước về phía trước. Mọi ngày đều khám phá được cái sức mạnh để tiến bước, đều cảm nhận được niềm vui nội tâm. Khi các bạn nghe thấy những lời phê bình nghiệt ngã, khi đọc được những câu chữ tồi tệ về các thị nhân, thí dụ như là về em gái tôi, thì thực sự là đớn đau. Nhưng tôi suy nghĩ : công việc Chúa làm thì không thể hủy hoại được, sẽ tồn tại mãi mãi. Chúng ta không được giận dỗi mà hãy vui vẻ nắm chặt lấy cái suy nghĩ này, và rồi chúng ta không còn nghĩ đến những điều không hay chúng ta đọc được hay được nghe nói.
Hỏi : Các con và các cháu của chị đã đồng lòng với chị như thế nào khi còn nhỏ ? Chúng có tuyên xưng đức tin Công Giáo không ? Trong thực tế, có nhiều bạn trẻ đã đi con đường khác… Mễ Du có còn ở trong trái tim chúng không ?
Đáp : Có chứ, tạ ơn Chúa ! Nền công nghệ đã có nhiều bước tiến khổng lồ đến nỗi chúng ta, là những người cao tuổi, không thể theo kịp. Tuy nhiên giới trẻ vẫn cầu nguyện, đi Lễ, xưng tội, v.v… Con gái tôi có ba đứa con và không có ngày Chúa Nhật nào mà vợ chồng nó không đi nhà thờ và chúng tôi không đưa con cái đi cùng. Chúng luôn đến nhà thờ ngay cả lúc con cái chúng còn rất nhỏ. Con cái của tôi cũng vậy và không chỉ có gia đình chúng tôi mà thôi đâu. Nói chung, ở Mễ Du đây, chúng tôi đi Lễ, đi xưng tội và sống mật thiết với các Bí Tích. Giới trẻ ở đây cũng vậy. Ở Mễ Du đây có rất nhiều bạn trẻ trong ca đoàn, tham gia vào các việc trong nhà thờ, nhất là vào các ngày Chúa Nhật. Nhưng không chỉ ở Mễ Du đâu, ngay cả trong các giáo xứ lân cận cũng vậy. Giới trẻ ở đâu đâu cũng rất năng động.
Hỏi : Các Tu Sỹ Phan Sinh chắc chắn cũng có những đóng góp của các Ngài chứ. Các Ngài cũng đâu có thay đổi tình trạng đâu.
Đáp : Các Ngài rất cởi mở với giới trẻ, đây là điều quan trọng nhất. Khi con trai tôi còn trẻ, nó đi Lễ mỗi buổi sáng. Một vị Linh Mục ở giáo xứ Humac đã ghi nhận điều này và đã hỏi con trai tôi có muốn tham dự một buổi hội thảo ở Mostar cũng như cháu có muốn cùng đi với Ngài lên Núi Thánh Giá hay Đồi Hiện Ra không.
Hỏi : Các thị nhân đã có nhiều câu hỏi nêu ra với Đức Mẹ, ngay từ đầu các thị nhân ấy mong muốn điều gì ?
Đáp : Các thị nhân đã đưa ra nhiều câu hỏi cho Đức Mẹ và Đức Mẹ đã trả lời.
Hỏi : Chị còn nhớ một vài câu hỏi nào không ?
Đáp : Tôi chưa bao giờ bảo cho em gái tôi hỏi han gì với Đức Mẹ. Niềm hân hoan có Đức Mẹ ở giữa chúng tôi, Đấng hiện ra với em gái tôi và Đấng đã đến thăm gia đình tôi, tất cả những điều này thật lớn lao thật tuyệt vời đến nỗi tôi chỉ còn biết khóc và tạ ơn : “Lạy Đức Mẹ, xin cảm ơn Mẹ đã đến thăm gia đình chúng con và hiện ra với em gái con.” Hôm nay nữa, tôi luôn luôn thưa : “Ôi, lạy Mẹ Maria, con xin cảm tạ ơn Mẹ luôn tiếp tục hiện ra với Marija. Con xin cảm ơn Mẹ đang ở cùng chúng con.” Tôi sẽ tiếp tục làm như thế vì đó là điều vô cùng đặc biệt đối với chúng tôi. Thật là một ân sủng trọng đại, nhưng cũng thật là một trách nhiệm lớn lao. Chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Thiên Chúa và chúng ta sẽ phải trả lẽ khi chúng ta đứng trước sự hiện diện của Người.
Nguồn : Bài của Cha Urbano Pittiglio đăng trong Tạp Chí Mễ Du – Tiến Sỹ Maximilian Domeij thực hiện cuộc phỏng vấn vào ngày 08-04-2017.
(Jn. M. Mai Thy Sơn dịch theo Mysticpost.com)