003.- ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ RA ĐỜI (Lc 1,57-58)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
09 Tháng Giêng 2021
Đọc "TIN MỪNG"
và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
003.- ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ RA ĐỜI (Lc 1,57-58)
57 *Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. *** 58 Nghe biết Chúa đã quá thương bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với bà.
**** ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ RA ĐỜI (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 211, số 36)
Ở giữa những điều ghê tởm mà vào giờ này thế giới tặng cho chúng ta, thì đây, từ Trời xuống - Con không biết tại sao điều này có thể xảy ra, vì con giống như một cộng rơm nổi trên mặt nước, trong những va chạm liên tục với sự độc ác của loài người, qúa đối chọi với những điều sống ở trong con - đây, thị kiến bình an này đã từ Trời mà xuống:
Vẫn còn là căn nhà của Êlisabét, vào một buổi chiều hè, vẫn còn ánh sáng của mặt trời đang lặn, nhưng chiếc cung của mặt trăng giống như một dấu phẩy bằng bạc, đã được đặt trên tấm màn mênh mông mầu xanh lơ đậm.
Các cây hồng tỏa ra mùi thơm mạnh, và các con ong bay vòng sau cùng, các giọt vàng vù vù trong không khí yên tĩnh và nóng của buổi chiều. Từ đồng cỏ bay tới mùi nồng nặc của cỏ đang khô tái163 dưới mặt trời, một mùi bánh, có thể nói mùi bánh nóng ra lò. Có lẽ nó cũng tới từ nhiều thứ vải vóc phơi cùng khắp mỗi nơi một ít, mà Sara đang gấp.
Maria đi dạo mát lửng thửng, dắt tay người chị họ. Rất nhẩn nha, hai bà đi lại dưới dàn cây sáng mờ mờ.
Maria để mắt coi sóc tất cả. Trong lúc đang lo cho Êlisabét, cô thấy Sara đang gấp một khúc vải rất dài mà bà đã lấy ra từ bên trên hàng dậu: “Chị chờ em tí, ngồi đó đi”. Cô nói với bà chị họ và đi giúp người đầy tớ già lôi tấm vải cho khỏi nhăn, và gấp nó cách cẩn thận: “Nó còn thơm mùi mặt trời, nó nóng”. Cô nói với một nụ cười. Và để làm vui lòng bà già, cô thêm: “Tấm vải này, từ hôm bà giãi, đã trở nên đẹp như chưa từng có. Chỉ có mình bà để làm công việc cách đẹp đẽ như vầy”.
Người đàn bà ra đi, rất hãnh diện về công tác săn sóc vải vóc của bà.
Maria trở lại với Êlisabét và nói với bà: “Còn mấy bước nữa, nó sẽ tốt cho chị”. Nhưng vì Êlisabét không muốn nhúc nhích nên cô nói: “Chúng ta chỉ đi coi xem các con bồ câu đã vào chuồng hết chưa, và nước ở bồn tắm của chúng có sạch không, rồi chúng ta trở về nhà”.
Chắc hẳn bồ câu là các con vật ưu ái của Êlisabét. Khi các bà tới trước cái tháp thô sơ thì tất cả các bồ câu đã tụ họp: Các con mái thì ở trong tổ, các con đực thì đứng bất động trước tổ. Nhưng khi nhìn thấy hai bà, chúng còn gù gù để chào họ. Êlisabét rất cảm động. Sự yếu mệt của tình trạng bà trấn át bà và gây cho bà nỗi sợ, làm cho bà phát khóc. Bà tì vào cô em: “Nếu chị chết thì tội nghiệp cho các con bồ câu của chị! Em thì em không ở lại. Nếu em ở lại căn nhà này thì chị thấy chả can hệ gì để chết. Chị đã được cái vui lớn lao nhất mà một người đàn bà có thể có, một nỗi vui mà chị đã nhẫn nhục chịu, vì nghĩ sẽ không bao giờ có. Và ngay cả chết, chị cũng không thể phàn nàn với Chúa điều gì. Người, xin chúc tụng Người, đã đổ tràn lòng tốt của Người trên chị. Nhưng còn Zacari... Và sẽ có đứa trẻ! Một người già mà không có vợ là cứ như bị lạc164 trong sa mạc, người kia thì là đứa trẻ tội nghiệp, giống như một bông hoa mà số phận là phải chết lạnh, bởi vì không có má. Bé con tội nghiệp không có những vuốt ve của má!...”
- Nhưng sao lại buồn như vậy? Thiên Chúa đã ban cho chị niềm vui làm mẹ, và người sẽ không cất lấy của chị khi nó đã tới mức đầy. Bé Gioan sẽ có tất cả những cái hôn của má nó, và Zarari sẽ có tất cả những săn sóc của người vợ trung thành cho tới tuổi rất già. Qúi vị là hai cành của cùng một cây, một cành sẽ không chết khi để lại cho cành kia sự cô đơn.
- Em tốt nên em an ủi chị, nhưng chị qúa già để có con. Bây giờ đã đến giờ để cho nó ra đời nên chị sợ.
- Ôi! Không. Giêsu ở đây! Nơi nào có Giêsu thì nơi đó không phải sợ. Con em đã làm nhẹ sự đau đớn của chị, như chị đã nói, từ lúc Người còn như một cái nụ vừa mới được thành lập. Bây giờ Người đã phát triển càng ngày càng hơn, và Người đã ở trong em như một người sống thực - Em cảm thấy qủa tim nhỏ của Người đập rất gần ngực em, và em có cảm tưởng là em có một con chim nhỏ ở trong tổ, do những cử động nhỏ của qủa tim Người - Bây giờ Người sẽ tránh cho chị hết mọi đau đớn. Chị phải có đức tin.
- Ừ, chị tin. Nhưng nếu chị chết, em đừng bỏ rơi Zacari ngay. Chị biết rằng em nghĩ đến nhà cửa của em, nhưng hãy ở lại ít lâu nữa để giúp đỡ ông của chị trong những ngày tang chế đầu tiên.
- Em sẽ ở lại để vui hưởng niềm vui của chị và của ông ấy. Em chỉ đi khi chị đã mạnh và sung sướng. Nhưng chị hãy bình an, Êlisabét, tất cả sẽ xảy ra tốt đẹp. Nhà chị sẽ không thiếu gì vào giờ đau đớn của chị. Zacari sẽ được phục vụ chu đáo bởi người đầy tớ tình nghĩa nhất. Các bông hoa của chị sẽ được tưới bón, các con bồ câu sẽ được săn sóc, và chị sẽ thấy thứ nọ và thứ kia đều sung sướng đẹp đẽ để mừng sự vui sướng trở về với bà chủ của chúng. Bây giờ chúng ta về nhà. Em thấy chị tái mét.
- Đúng, chị thấy như bị đau gấp đôi. Có lẽ đã đến giờ. Maria, em cầu nguyện cho chị với.
- Em sẽ giúp chị bằng lời cầu nguyện của em cho đến lúc sự đau165 đớn của chị biến thành niềm vui.
Hai người đàn bà từ từ vào trong nhà.
Elisabét lui về phòng bà. Maria khéo léo đoán biết, liền ra các mệnh lệnh, chuẩn bị mọi thứ có thể theo sự tiên đoán, và củng cố cho các lo âu của Zacari.
Người ta canh thức suốt đêm nay, và người ta nghe thấy ở trong nhà những giọng nói lạ của những người đàn bà đã được mời đến để giúp đỡ. Maria tỉnh táo như một chiếc đèn pha trong đêm bão tố. Tất cả nhà đều lượn quanh cô, và cô, êm đềm và tươi cười, canh chừng mọi thứ. Cô cầu nguyện khi không bị gọi bởi người nào hay bởi chuyện gì. Cô trầm mặc trong lời cầu nguyện. Cô ở trong căn phòng nơi người ta tụ họp để dùng bữa và để làm việc. Cùng với cô có Zacari. Ông không ngừng xít xoa, đi vòng vòng, lo lắng. Họ đã cầu nguyện chung với nhau, nhưng Maria còn cầu nguyện tiếp. Ngay lúc này ông già đã mệt mỏi, ngồi xuống trên một cái ghế ở cạnh bàn và yên lặng mơ màng, cô vẫn cầu nguyện. Khi cô thấy ông ngủ, gục đầu trên cánh tay khoanh lại ở trên bàn, cô liền bỏ xăng đan của cô để đi chân trần cho bớt gây tiếng động. Cô gây ít tiếng động hơn một con bươm bướm quanh quẩn trong phòng. Cô lấy áo khoác của Zacari và se sẽ phủ lên cho ông, để ông ngủ yên trong áo len ấm cho khỏi khí lạnh ban đêm lùa vào qua chiếc cửa thường để mở. Rồi cô lại cầu nguyện. Và với nhiều tâm tình hơn, cô qùi gối, giơ tay lên để cầu nguyện khi cô nghe tiếng kêu của sản phụ có vẻ khẩn thiết hơn.
Sara vào và làm hiệu cho cô ra. Maria đi chân đất ra vườn. Sara nói: “Bà chủ mong cô”.
- Tôi tới - và Maria đi dọc theo nhà, lên cầu thang. Trông cô như một thiên thần trắng bay lượn trong đêm an bình đầy sao lấp lánh. Cô vào phòng Êlisabét.
- Ôi! Maria! Maria! Đau chừng nào! Chị không chịu nổi nữa. Maria! Phải chịu đựng đau đớn chừng nào để làm mẹ!
Maria vuốt ve bà cách yêu thương và hôn bà.
- Maria! Maria! Hãy cho chị để bàn tay chị lên bụng em!166
Maria cầm bàn tay nhăn nheo và sưng phồng của bà và đặt lên cái bụng tròn của cô, ép nó vào đó bằng đôi tay mượt mà của cô. Bây giờ chỉ còn có cô với bà, cô nói rất êm đềm: “Giêsu ở đây, Người biết và thấy. Hãy tin cậy, chị Êlisabét. Trái tim thánh của Người đập mạnh hơn, vì lúc này Người làm việc cho điều tốt của chị. Em cảm thấy trái tim Người phập phồng giống như em cầm ở trong tay. Em hiểu những lời mà bởi những nhịp đập này, con em nói với em. Người nói với em vào lúc này: ‘Hãy bảo người đàn bà đừng sợ, chỉ còn đau một lúc nữa thôi. Rồi vào lúc mặt trời mọc, ở giữa biết bao hoa hồng đang chờ tia nắng ban mai để nở ra trên cành, căn nhà chị sẽ có bông hồng của nó, và đó sẽ là bông đẹp nhất, tức là Gioan, vị Tiền Hô của con’”.
Êlisabét cũng gục mặt vào lòng Maria và khóc nhè nhẹ.
Maria để yên như vậy một lát. Rồi cô thấy rằng kẻ đau đớn thiếp ngủ, nghỉ ngơi và bình tĩnh, cô liền làm hiệu cho mọi người ở yên. Cô đứng dậy, trắng toát và rất đẹp trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn dầu, như một thiên thần canh chừng trên sự đau đớn. Cô cầu nguyện. Tôi thấy cô nhúc nhích đôi môi, nhưng cho dù tôi không thấy chúng nhúc nhích, tôi cũng hiểu rằng cô cầu nguyện do sự bộc lộ xuất thần của khuôn mặt cô.
Thời gian qua đi, rồi sự đau đớn lại trở về với Êlisabét. Maria lại hôn bà. Rồi cô lẹ làng đi xuống trong ánh trăng và chạy tới coi ông già. Ông vẫn còn ngủ, vừa ngủ vừa rên trong giấc mơ. Maria có một cử chỉ thương hại. Rồi cô lại cầu nguyện.
Qua đi một hồi lâu, ông già tỉnh dậy và nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên, tựa như ông không nhớ tại sao ông ở đó. Rồi ông nhớ ra. Ông có một cử chỉ kêu phát ra từ cổ họng. Rồi ông viết: “Nó chưa sinh à?” Maria làm hiệu là chưa. Zacari viết: “Đau đớn chừng nào! Bà vợ tội nghiệp của tôi! Bà sẽ qua khỏi mà không chết chứ?”
Maria cầm tay ông già để bảo đảm cho ông: “Một lúc nữa, vào lúc rạng đông, cậu ấm sẽ sinh ra. Tất cả đều an toàn, Êlisabét mạnh khỏe. Ngày này sẽ đẹp biết bao, vì sắp sáng rồi, ngày con anh thấy ánh sáng. Ngày đẹp nhất của đời anh. Đó là những ơn trọng đại mà Thiên Chúa dành riêng cho anh, và con anh là kẻ loan báo Người”.
Zacari lắc đầu với vẻ buồn rầu và chỉ vào miệng ông. Ông muốn nói biết bao thứ mà ông không nói được.
Maria hiểu và trả lời: “Chúa sẽ cho anh niềm vui trọn vẹn. Hãy hoàn toàn tin ở Người. Hãy trông cậy vô biên, hãy yêu cách trọn vẹn. Đấng Tối Cao sẽ cho anh vượt qúa điều anh ước ao. Người muốn đức tin trọn vẹn này để tẩy rửa sự thiếu tin tưởng trong qúa khứ. Hãy nói trong lòng anh cùng với em: Con tin. Hãy nói như vậy ở mỗi nhịp đập của qủa tim anh. Các kho báu của Thiên Chúa mở ra cho những kẻ tin vào Người, và vào lòng nhân từ toàn năng của Người”.
Ánh sáng đã hơi bắt đầu chiếu vào qua chiếc cửa hé mở. Maria mở hẳn nó ra. Rạng đông tỏa giải sáng trắng trên đất ẩm sương. Không khí đẫm mùi của đất và cỏ ướt. Người ta đã nghe tiếng ríu rít đầu tiên của chim chóc gọi nhau từ cành nọ qua cành kia.
Ông già và Maria cùng đi ra ngưỡng cửa. Họ có vẻ xanh mét sau một đêm không ngủ, và ánh sáng rạng đông làm cho họ càng có vẻ xanh hơn. Maria xỏ xăng đan vào, rồi cô tới chân cầu thang và nghe ngóng. Khi một người đàn bà xuất hiện, bà làm một dấu hiệu, rồi trở lại. Vẫn chưa có gì.
Maria vào trong một phòng rồi trở ra với sữa nóng mà cô đưa cho ông già uống. Cô đi coi đám bồ câu. Cô trở lại và biến vào trong phòng lúc nãy, có lẽ đó là nhà bếp. Cô đi một vòng, quan sát. Trông cô giống như người vừa qua giấc ngủ ngon, vì cô lanh lẹ và bình tĩnh chừng nào!
Zacari đi đi lại lại, thần kinh căng thẳng. Ông đi lên, đi xuống, băng qua vườn. Maria nhìn ông với tình thương. Rồi cô trở lại căn phòng lúc trước, qùi gối bên khung cửi của cô và cầu nguyện với hết tâm hồn cô, vì tiếng rên của sản phụ trở nên tan nát hơn. Cô cúi xuống tận đất để cầu xin Thiên Chúa. Zacari vào và thấy cô gục đầu như vậy thì ông khóc, ông già tội nghiệp! Maria đứng dậy và cầm tay ông. Cô có vẻ như người mẹ cho sự già nua buồn khổ này,168 và cô tưới trên nó sự củng cố của cô.
Hai người cầm tay nhau như vậy, ở bên nhau dưới ánh mặt trời đang nhuộm đỏ không khí ban mai, và chính lúc đó, tin mừng được mang đến cho họ: “Sinh rồi! Sinh rồi! Con trai! Người cha hạnh phúc! Một cậu con trai tươi tắn như một bông hồng, đẹp như mặt trời, mạnh khỏe, lực lưỡng và tốt như mẹ cậu. Vui cho ông, người cha được Chúa chúc phúc, đã được một người con trai để ông dâng vào Đền Thờ của Người. Vinh danh Thiên Chúa, đấng đã ban một hậu duệ cho căn nhà này! Chúc mừng ông và đứa con sinh ra bởi ông, để dòng dõi nó lưu truyền tên ông qua mọi thế kỷ, từ thế hệ nọ qua thế hệ kia, và để nó luôn luôn giữ gìn giao ước của Chúa muôn đời”.
Maria chúc tụng Chúa với những nước mắt vui. Rồi hai người nhận lấy đứa trẻ được họ mang đến cho cha nó để ông chúc lành cho nó. Zacari không đến thăm Êlisabét. Ông ẵm lấy cậu ấm, nhưng chú bé khóc thét dẫy nảy, ông không đến tìm vợ ông.
Chính Maria đi tìm bà, cô ẵm chú bé một cách âu yếm. Maria vừa ẵm lấy cậu trong tay là cậu ta nín lập tức. Bà mẹ đỡ đầu đi theo cô, nhận ra sự kiện và nói với Êlisabét: “Bà ơi, con bà nín lập tức khi cô ẵm lấy nó. Bà coi, bây giờ nó ngủ êm chừng nào! Chỉ có Thiên Chúa mới biết là nó nhúc nhích và mạnh khỏe. Bà coi, bây giờ rõ là con bồ câu nhỏ”.
Maria đặt cậu bé xuống bên mẹ cậu. Cô vuốt ve bà và chải lại những sợi tóc xám: “Bông hồng đã nở”, cô êm đềm nói với bà, “và chị vẫn còn sống. Zacari sung sướng”.
- Ông có nói được không?
- Chưa. Nhưng hãy trông cậy nơi Chúa. Bây giờ chị hãy nghỉ ngơi. Em sẽ ở lại với chị.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)