14_ĐỨC GIÊ-SU CHỊU CÁM DỖ Mt 4,1-11_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
03 Tháng Hai 2021
14.- ĐỨC GIÊ-SU CHỊU CÁM DỖ Mt 4,1-11 (Mc 1,12-13 ; Lc 4,1-13)
1*Bấy giờ Đức Giê-su được Thần Khí dẫn vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ. 2 Người ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau đó, Người thấy đói. 3 Khi ấy tên cám dỗ đến gần Người và nói : “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho những hòn đá này hoá bánh đi !” 4 Nhưng Người đáp : “Đã có lời chép rằng : Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra.” 5 Sau đó, quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt Người trên nóc đền thờ, 6 rồi nói với Người : “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì gieo mình xuống đi ! Vì đã có lời chép rằng : Thiên Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi vấp chân vào đá.” 7 Đức Giê-su đáp : “Nhưng cũng đã có lời chép rằng : Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.” 8 Quỷ lại đem Người lên một ngọn núi rất cao, và chỉ cho Người thấy tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy, 9 và bảo rằng : “Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi.” 10 Đức Giê-su liền nói : “Xa-tan kia, xéo đi ! Vì đã có lời chép rằng : Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi.” 11 Thế rồi quỷ bỏ Người mà đi, và có các sứ thần tiến đến hầu hạ Người.
**** ĐỨC GIÊ-SU CHỊU CÁM DỖ (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 2, trang 22)
Tôi thấy nơi sỏi đá cô đơn mà tôi đã thấy ở bên trái tôi trong thị kiến về Chúa chịu phép rửa ở sông Giođan, nhưng tôi phải tiến sâu vào đó, vì sự thực, tôi không còn thấy dòng sông đẹp với mầu xanh lững lờ trôi, cũng không thấy những giải mầu xanh lá cây dọc hai bên bờ, được thủy lộ này nuôi dưỡng. Ở đây chỉ có cô tịch, đá sỏi, đất cháy đã biến thành bụi vàng vàng, mà thỉnh thoảng gió bốc lên thành những đám bụi xoáy nhỏ. Có thể nói đó là hơi thở của một cái miệng lên cơn sốt, vì nó khô và nóng cháy. Nó hành hạ mũi và cổ họng vì những cát bụi nó mang theo. Ở đó đây, họa hiếm mới24 có vài bụi cây gai mà tôi không biết tại sao nó có thể chịu đựng được cảnh buồn thảm này. Nó giống như vài sợi tóc lơ thơ trên đầu người hói. Trên cao là bầu trời xanh khắc nghiệt, bên dưới là mặt đất khô cằn, chung quanh là sỏi đá và sự yên lặng. Đó là tất cả những gì thiên nhiên mà tôi thấy.
Đây, một hang đá khổng lồ có dạng phôi đá, bên trong có một tảng đá nhỏ. Giêsu ngồi ở trên đó và tựa lưng vào vách đá. Người nghỉ ở đó cho khỏi mặt trời thiêu đốt. Đấng nói ở trong nội tâm của tôi chỉ cho tôi biết rằng tảng đá Người đang ngồi ở trên, cũng là bàn qùi và gối đầu của Người khi Người nghỉ ngơi vài giờ, cuộn mình trong áo khoác, dưới ánh sáng của tinh tú và không khí lạnh ban đêm. Thực vậy, ở ngay gần đó là cái giỏ mà tôi đã thấy Người cầm đi lúc khởi hành ở Nazarét. Đó là tất cả những gì Người có. Và vì thấy nó xẹp lép, tôi hiểu là chút ít lương thực mà Maria đã bỏ vào đó không còn nữa.
Giêsu rất gầy và xanh xao. Người ngồi: khửu tay chống trên đầu gối, cánh tay trước giơ ra phía trước, hai tay chụm lại, các ngón đan vào nhau. Người chiêm niệm. Thỉnh thoảng Người ngước mắt nhìn quanh, và nhìn mặt trời hầu như ở trên đỉnh đầu trong bầu trời xanh. Thỉnh thoảng, đặc biệt là sau khi nhìn chung quanh, Người ngước mắt nhìn ánh sáng mặt trời, rồi nhắm mắt lại, gục đầu vào tảng đá của hang nơi Người trú, tựa như Người bị chóng mặt.
Tôi thấy xuất hiện một cái mõm khủng khiếp của Satan. Nó không phơi bày hình dạng của nó như chúng ta thường trình bày: với cặp sừng và cái đuôi dài v.v. Nó giống như một người Ả- Rập, bọc trong y phục của nó. Chiếc áo khoác của nó giống như áo giả hóa trang. Đầu nó cuốn khăn mà mối khăn xõa xuống tới vai, để che đậy cho khuôn mặt mà ở hai bên, người ta chỉ nhìn thấy một hình tam giác hẹp, nâu đen, với cặp môi mỏng và cong. Đôi mắt rất đen và sâu lõm, từ đó phát ra những tia chớp thôi miên. Hai con ngươi nhìn như xuyên thấu tới đáy lòng người, nơi người ta không đọc thấy gì cả, hoặc chỉ thấy hai chữ: “Bí nhiệm”. Trái với con mắt Giêsu, cũng làm người ta say mê bằng những tia sáng thôi miên, xuyên vào tận đáy lòng, nhưng ở đó người ta đọc được rằng: nơi25 Người chỉ có lòng nhân từ và tình yêu. Con mắt Giêsu là sự vuốt ve cho linh hồn. Con mắt Satan là dao găm hai lưỡi, nó đâm thủng và đốt cháy.
Nó tiến lại gần Giêsu: “Ông ở một mình à?”
Giêsu nhìn nó và không trả lời.
- Làm sao ông tới đây? Ông bị lạc à?
Giêsu lại nhìn nó và nín thinh.
- Nếu tôi có nước trong bầu của tôi, tôi sẽ cho ông. Nhưng tôi không có. Ngựa của tôi bị kiệt lực, và tôi đi bộ lại khúc sông cạn. Tôi uống nước ở đó và có người cho tôi một cái bánh. Tôi biết đường, hãy đi với tôi, tôi sẽ dẫn ông.
Giêsu không ngước mắt lên nữa.
- Sao ông không trả lời tôi? Ông có biết rằng nếu ông ở lại đây, ông sẽ chết không? Gió đã nổi lên, sắp có bão. Đi!
Giêsu khoanh tay trong lời cầu nguyện thầm.
- A! Vậy là đúng ông rồi sao? Từ hồi tôi tìm ông! Và bây giờ, tôi đã quan sát ông từ rất lâu, từ lúc ông chịu phép rửa. Ông gọi Đấng Hằng Hữu? Người ở quá xa! Bây giờ ông ở trên trái đất và ở giữa loài người, và nơi loài người thì tôi là vua. Nhưng ông làm tôi thương hại và tôi muốn giúp ông, bởi vì ông tốt và ông đến để hy sinh cách vô ích. Loài người ghét ông vì lòng tốt của ông. Họ chỉ biết có vàng, ăn uống và hưởng thụ. Hy sinh, chịu đựng, vâng lời là những từ ngữ chết đối với họ, chết hơn là vùng đất ở chung quanh ông. Họ còn khô cằn hơn những sỏi cát này. Ở đây chỉ có rắn ẩn nấp để chờ cắn, và chó rừng chờ xé ông ra từng mảnh. Nào, đi! Họ không đáng người ta chịu khổ cho họ đâu. Tôi biết họ rõ hơn ông.
Satan ngồi trước mặt Giêsu. Nó tìm hiểu Người bằng con mắt ghê gớm của nó, và nó mỉm cười bằng cái mõm rắn. Giêsu vẫn luôn luôn nín lặng và cầu nguyện trong tâm trí.
- Ông thách đố tôi? Ông lầm. Tôi là sự khôn ngoan của trái đất. Tôi có thể giúp ông như người thầy, để giúp ông thắng. Ông coi, quan trọng là phải thắng. Rồi khi đã áp đặt được thế giới và lôi kéo được nó, lúc đó người ta dẫn nó tới chỗ nào tùy ý. Nhưng trước tiên phải làm như họ muốn, làm giống như họ, lôi cuốn họ bằng cách26 làm cho họ tin là chúng ta cảm phục họ và chúng ta theo họ trong tư tưởng của họ.
Ông trẻ và đẹp trai. Hãy bắt đầu bằng đàn bà. Chính đàn bà là thứ người ta phải bắt đầu. Đáng lẽ tôi phải khuyên bà ta (Evà) cách khác, tôi sẽ có thể làm cho bà ta thành một dụng cụ tuyệt nhất, và tôi sẽ có thể thắng Thiên Chúa! Nhưng tôi qúa vội. Còn ông, tôi dạy cho ông, vì đã có một hôm tôi nhìn ông với niềm vui thiên thần, và một chút tình yêu này còn lại trong tôi. Nhưng ông, hãy nghe tôi và lợi dụng kinh nghiệm của tôi. Hãy kiếm một người bạn. Nơi nào ông không thành công thì bà sẽ thành công. Ông là Ađam mới, phải có Evà của ông.
Lại nữa, làm sao ông có thể chữa những bệnh về giác quan nếu ông không biết nó là gì. Ông không biết rằng đàn bà là cái nhân, từ đó sinh ra cây dục vọng và kiêu ngạo sao? Tại sao con người muốn thống trị? Tại sao họ muốn giầu có và uy quyền? Để chiếm hữu đàn bà. Bà như chim sơn ca, bà cần thấy sự hào nhoáng mới lôi kéo được bà. Vàng và sự thống trị là hai mặt của chiếc gương lôi kéo đàn bà, và là nguyên nhân mọi sự dữ trên thế giới. Ông coi: đàng sau một ngàn lỗi phạm với diện mạo khác nhau, thì có ít nhất là chín trăm điều mọc rễ trong cái đói chiếm hữu đàn bà, hay là trong ý muốn của một đàn bà bị thiêu đốt bởi một ước ao mà người đàn ông chưa thỏa mãn hay không thỏa mãn nữa. Hãy đến với các bà, nếu ông muốn biết thế nào là đời sống, rồi sau đó, ông chỉ cần biết chữa những bệnh hoạn của nhân loại.
Ông biết, đàn bà họ đẹp! Thế giới không có gì đẹp hơn. Đàn ông có tư tưởng và sức mạnh, nhưng đàn bà! Tư tưởng của họ là hương thơm, giao tiếp với họ là như cái vuốt ve của bông hoa. Sắc đẹp của họ là thứ rượu làm say sưa. Sự yếu đuối của họ giống như búp tơ hay lọn tóc quăn của trẻ thơ trong tay người đàn ông. Sự vuốt ve của họ là sức mạnh, kết hợp với sự vuốt ve của chúng ta, nó sẽ bốc lửa. Những mệt mỏi, những đau khổ, những lo âu sẽ biến đi khi đặt nó bên cạnh người đàn bà. Họ ở trong tay chúng ta như bó hoa.
Nhưng tôi ngu qúa! Ông đói mà tôi lại nói về đàn bà. Sức lực27 ông đã cạn kiệt, vì lẽ đó, hương thơm này của trái đất, bông hoa này của sự tạo dựng, trái cây ngon biết cho và kích thích tình yêu này, đối với ông có vẻ vô giá trị. Nhưng ông hãy nhìn những hòn đá này, chúng tròn và nhẵn biết bao, vàng bóng dưới ánh mặt trời đang lặn. Chúng không giống bánh sao? Ôi! Con Thiên Chúa, ông chỉ cần nói: “Ta muốn” để nó trở thành bánh thơm giống như chiếc bánh mà giờ này các bà nội trợ đang lấy ra khỏi cái lò của gia đình. Và những cây keo khô cằn này, nếu ông muốn, nó không thể phủ đầy những trái ngon lành, ngọt như mật ong sao? Hãy ăn cho no, Con Thiên Chúa! Ông là thầy của trái đất. Nó sẽ rũ xuống và đặt mình ở chân ông để hạ cơn đói của ông.
Ông coi, ông tái mét và lảo đảo chỉ vì mới nghe nói tới bánh! Giêsu tội nghiệp! Ông yếu tới nỗi không thể ra lệnh cho phép lạ sao? Ông có muốn tôi làm cho ông không? Tôi không ở ngang mức của ông, nhưng tôi có thể làm được cái gì. Tôi sẽ mất sức mạnh trong vòng một năm, rồi tôi lại thu thập lại được tất cả. Nhưng tôi muốn giúp ông vì ông tốt, và vì tôi luôn luôn nhớ ông là Thiên Chúa của tôi, cho dù bây giờ tôi không đáng cho ông cái tên này. Hãy giúp tôi bằng lời cầu nguyện của ông để tôi có thể...
- Im! Người ta không phải chỉ sống bởi bánh, mà còn bởi mọi lời đến từ Thiên Chúa.
Thằng qủi giật nảy như điên. Nó nghiến răng và nắm tay, nhưng nó trấn tĩnh và nhe răng phác họa một nụ cười.
- Tôi hiểu. Ông ở bên trên mọi nhu cầu của trái đất, và ông ghê tởm việc dùng tôi. Tôi đáng vậy. Nhưng hãy đi và coi những gì đang xảy ra ở trong nhà của Thiên Chúa. Hãy coi các thầy cả cũng không từ chối hòa lẫn thần trí và xác thịt, bởi vì sau cùng, đó là những con người chứ không phải các thiên thần. Hãy hoàn thành một phép lạ thiêng liêng. Tôi sẽ đem ông lên nóc Đền Thờ, và ở trên đó, ông biến hình thành một vẻ đẹp tuyệt vời, rồi gọi đội binh các thiên thần, bảo họ xếp cánh thành một cái bệ cho chân ông, và mang ông như vậy xuống dưới sân chính, để họ thấy ông và nhớ rằng có một Thiên Chúa. Đôi khi những biểu lộ này rất cần, vì con người có trí nhớ rất ngắn, đặc biệt là với các sự thiêng liêng. Ông sẽ thấy các28 thiên thần vui chừng nào để làm chỗ cho ông đặt chân, và làm cái thang cho ông xuống!
- Có lời đã nói: “Đừng thử thách Chúa là Thiên Chúa ngươi”.
- Ông hiểu rằng sự xuất hiện của ông cũng không thay đổi được gì, và Đền Thờ vẫn tiếp tục là nơi họp chợ và đồi trụy. Sự thông minh Thiên Chúa của ông biết rằng con tim của các người thừa hành trong Đền Thờ là ổ rắn độc cấu xé nhau để giành quyền. Chỉ có quyền hành loài người chế ngự họ.
Nào, hãy thờ lạy tôi. Tôi sẽ cho ông tất cả trái đất: Alexandre, Cyrus, César, tất cả những kẻ chinh phục lớn nhất của qúa khứ hay còn sống, sẽ chỉ là những tên chủ đoàn du mục thô lỗ so với ông là người có hết mọi nước của trái đất dưới phủ việt, và cùng với các nước là của cải, hết mọi vinh quang của trái đất: đàn bà, lừa ngựa, lính tráng, đền đài. Ông có thể dựng cờ của ông khắp nơi khi ông là Vua các vua và là Chúa thế giới. Lúc đó ông sẽ được vâng lời và kính trọng bởi dân chúng và hàng giáo phẩm. Mọi tầng lớp sẽ tôn vinh ông và phục vụ ông, vì ông sẽ là Chúa mạnh mẽ, duy nhất.
Hãy thờ lạy tôi một lát thôi. Hãy lấy đi cho tôi cái khát vọng được thờ lạy! Chính nó đã làm tôi hư mất. Nhưng nó ở lại trong tôi và thiêu đốt tôi. Lửa hỏa ngục là khí mát ban mai so với sự hung hăng nó thiêu đốt tôi ở bên trong. Cái khát này là hỏa ngục của tôi. Một lát, chỉ một nháy mắt thôi, ôi Kitô! Ông là người tốt! Một nháy mắt vui của kẻ bị hành hình đời đời! Hãy làm cho tôi cảm thấy thế nào là làm Thiên Chúa, và tôi sẽ tận tụy với ông, vâng lời như một nô lệ suốt đời, trong hết mọi công việc của ông. Một thoáng thôi, chỉ một thoáng thôi, rồi tôi sẽ không quấy quất ông nữa - Và Satan qùi gối xuống năn nỉ.
Giêsu liền đứng lên, gầy gò, sau những ngày chay tịnh. Người tựa như cao lớn hơn. Khuôn mặt Người dễ sợ vì nghiêm khắc và mạnh mẽ. Đôi mắt Người là hai viên lam ngọc nảy lửa. Tiếng Người như tiếng sấm dội vang trong đá trơ trọc, lan ra trên đá và đất khô cằn khi Người nói: “Cút đi! Satan. Có lời chép: ‘Ngươi sẽ chỉ thờ lạy Chúa là Thiên Chúa ngươi và phục vụ một mình Người’”.
Satan, với tiếng kêu xé rách của kẻ bị kết án và của sự thù ghét29 khôn tả, nhảy dựng lên, ghê sợ trong sự phẫn uất của nó, trong cơ thể bốc khói của nó. Rồi nó biến đi trong tiếng gầm và lời nguyền rủa.
Giêsu ngồi xuống, mệt mỏi, tựa đầu vào vách đá sau lưng. Người có vẻ tới mức, chảy mồ hôi. Nhưng các thiên thần đến, dùng cánh làm mới lại không khí nóng ngột ngạt trong hang, thanh tẩy nó và giải nhiệt cho nó. Giêsu mở mắt và mỉm cười. Tôi không thấy Người ăn. Có lẽ Người bồi dưỡng bằng hương thơm Thiên Đàng. Và Người ra khỏi đó, lại mạnh mẽ.
Mặt trời đã lặn và biến mất. Giêsu cầm cái giỏ rỗng, được các thiên thần bay ở bên trên Người để hộ tống, làm một ánh sáng êm dịu cho Người trong khi đêm về rất mau. Người đi hướng về phía đông, đúng hơn là đông bắc. Người đã hồi phục sự biểu lộ thông thường, bước đi vững vàng. Cuộc chay tịnh lâu dài chỉ còn là kỷ niệm với dáng vẻ khắc khổ hơn, khuôn mặt gầy hơn và xanh xao hơn. Đôi mắt hân hoan trong niềm vui không thuộc về trái đất.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)