004.- ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ CHỊU PHÉP CẮT BÌ (Lc 1, 59-80)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
11 Tháng Giêng 2021
Đọc "TIN MỪNG"
và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
004.- ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ CHỊU PHÉP CẮT BÌ (Lc 1, 59-80)
59 Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho em.*** 60 Nhưng bà mẹ lên tiếng nói : “Không, phải đặt tên cháu là Gio-an.” *** 61 Họ bảo bà : “Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả.”*** 62 Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì.*** 63 Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết : “Tên cháu là Gio-an.” Ai nấy đều bỡ ngỡ.*** 64 Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa.*** 65 Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi Giu-đê.*** 66 Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi : “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây ?” Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
Bài ca “Chúc tụng” (Benedictus)
67 Bấy giờ, người cha của em, tức là ông Da-ca-ri-a, được đầy Thánh Thần, liền nói tiên tri rằng : *** 68 “Chúc tụng Đức Chúalà Thiên Chúa Ít-ra-en đã viếng thăm cứu chuộc dân Người. *** 69 Từ dòng dõi trung thần Đa-vít, Người đã cho xuất hiện Vị Cứu Tinh quyền thế để giúp ta, *** 70 như Người đã dùng miệng các vị thánh ngôn sứ mà phán hứa tự ngàn xưa : *** 71 sẽ cứu ta thoát khỏi địch thù, thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét ; *** 72 sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên và nhớ lại lời xưa giao ước ; *** 73 Chúa đã thề với tổ phụ Áp-ra-ham rằng sẽ giải phóng ta khỏi tay địch thù, *** 74 và cho ta chẳng còn sợ hãi, *** 75 để ta sống thánh thiện công chính trước nhan Người, mà phụng thờ Người suốt cả đời ta. *** 76 Hài Nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao : con sẽ đi trước Chúa,mở lối cho Người, *** 77 bảo cho dân Chúa biết : Người sẽ cứu độ là tha cho họ hết mọi tội khiên. *** 78 Thiên Chúa ta đầy lòng trắc ẩn, cho Vầng Đông tự chốn cao vời viếng thăm ta, *** 79 soi sáng những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần, dẫn ta bước vào đường nẻo bình an.” *** 80 Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân Ít-ra-en
**** ÔNG GIO-AN TẨY GIẢ CHỊU PHÉP CẮT BÌ (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 221, số 38)
Tôi thấy căn nhà là ngày lễ. Đây là ngày cắt bì. Maria săn sóc để mọi cái đều thứ tự và đẹp đẽ. Các căn phòng đều đèn đóm sáng trưng, cả các vải và màn chăng cũng đẹp, các bàn ghế đẹp hơn. Tất cả đều huy hoàng và có rất nhiều người.
Maria di chuyển nhanh nhẹn giữa các nhóm, rất đẹp trong bộ đồ trắng đẹp nhất.
Êlisabét, được tôn trọng đúng như bà chủ, thưởng thức một cách sảng khoái ngày lễ. Cậu ấm ở trong lòng bà, đã no sữa.
Đã đến giờ cho việc cắt bì. Người ta nói: “Chúng ta sẽ gọi nó là Zacari. Ông già rồi và thực thích hợp để tên ông được đặt cho nó”.
- Chắc chắn là không - bà mẹ nói. “Tên cháu là Gioan. Tên nó phải là bằng chứng cho quyền năng của Thiên Chúa”.
- Nhưng có bao giờ có một Gioan trong họ hàng của chúng ta đâu?
- Không quan trọng. Nó phải được gọi là Gioan.
- Ông nói sao Zacari? Ông muốn nó mang tên ông phải không?
Zacari làm hiệu là không. Ông lấy một tấm bảng và viết: “Tên nó là Gioan”. Ông vừa viết xong thì ông thêm vào bằng cái lưỡi được giải phóng của ông: “bởi vì Thiên Chúa đã ban ơn trọng đại cho tôi là cha nó, và cho mẹ nó, và cho đứa trẻ này là tôi tớ mới của Người. Nó sẽ dùng suốt đời nó để làm vinh danh Chúa. Nó sẽ được gọi là Cao Cả qua mọi thời và trước mặt Thiên Chúa, vì nó sẽ hiến thân để hoán cải các tâm hồn về với Chúa Tối Cao. Thiên Thần đã nói vậy mà tôi đã không tin. Nhưng bây giờ tôi tin, và Ánh Sáng đã soi sáng trong tôi. Ánh Sáng ở giữa qúi vị mà qúi vị không thấy. Số phận của Người sẽ là không được biết, vì người ta có tâm hồn ngổn ngang và mê ngủ. Nhưng con tôi sẽ thấy Người và sẽ nói về Người, và sẽ làm cho các con tim ngay chính của Israel quay về với Người. Ôi! Hạnh phúc cho những ai sẽ tin vào Người và luôn luôn tin vào lời Chúa. Và lạy Chúa Hằng Hữu, Thiên Chúa của Israel, xin chúc tụng Chúa, vì Chúa đã viếng thăm và cứu chuộc dân Chúa bằng cách ban cho nó một Vị Cứu Tinh quyền phép trong nhà Đavít tôi tớ Người, như Người đã hứa bởi miệng các thánh Tiên Tri từ thời xa xưa, rằng sẽ giải thoát chúng tôi khỏi tay địch thù, khỏi tay những kẻ thù ghét chúng tôi, để thi hành lòng thương xót của Chúa đối với tổ phụ chúng tôi, và chứng tỏ rằng Chúa không quên giao ước thánh của Người, như lời thề Chúa đã làm với Abraham tổ phụ chúng tôi, rằng sẽ cho chúng tôi không còn phải sợ, được thoát tay kẻ thù. Chúng tôi sẽ phụng sự Người trong sự thánh thiện và công chính trước nhan Người suốt đời chúng tôi”, và như vậy cho tới tận cùng.
Mọi người hiện diện đều kinh ngạc vì tên đứa trẻ, vì phép lạ và vì các lời của Zacari.
Êlisabét, vào lúc Zacari phát ra lời đầu tiên, đã thét lên vui mừng. Bây giờ bà khóc, trong khi Maria ôm bà và vuốt ve cách mừng rỡ.
Người ta mang đứa trẻ tới nơi khác để cắt bì. Khi người ta mang nó trở lại, bé Gioan khóc thét với hết sức lực của nó. Cả sữa mẹ cũng không làm nó êm. Nó vùng vẫy như con ngựa con. Nhưng Maria ẵm lấy nó và ru nó, nó liền nín và bình tĩnh lại.
- Nhưng coi này, nó chỉ nín khi cô ấy ẵm nó - Sara nói.
Sau đó mọi người từ từ ra về. Trong phòng chỉ còn lại Maria với đứa trẻ trong tay, và Êlisabét hoàn toàn sung sướng.
Zacari vào và khép cửa lại. Ông nhìn Maria với những giọt nước ở mắt. Ông muốn nói, nhưng rồi ông nín lặng. Ông tiến lại, ông qùi gối trước mặt Maria: “Hãy chúc lành cho tôi tớ thấp hèn của Chúa” - ông nói với cô. “Hãy chúc lành cho nó, bởi vì em có thể làm. Em là kẻ mang Người trong dạ em. Lời của Thiên Chúa đã nói với anh khi anh nhìn ra sự lầm lẫn của anh, và khi anh tin vào tất cả những gì đã được nói với anh. Anh nhìn thấy em và định mệnh có phúc của em. Anh thờ lạy Thiên Chúa của Jacob nơi em. Em là Đền Thờ đầu tiên của anh, nơi vị thầy cả thứ nhất đã nhận biết rằng bây giờ mình có thể cầu khẩn cùng Thiên Chúa. Em thật có phúc. Em đã chiếm được mọi ân huệ cho thế giới và mang Đấng Cứu Tinh cho nó. Hãy tha cho tôi tớ của em vì nó đã không nhìn thấy sự oai phong của em vào lúc đầu nó đến gần em. Việc em tới đây đã mang cho chúng ta toàn là hồng ân, ôi Đấng Đầy Ơn, bởi vì em đi đâu thì Thiên Chúa làm các phép lạ ở đó, và các bức tường mà em đi vào sẽ là thánh. Các lỗ tai nghe tiếng em và những thân xác em đụng tới đều là thánh. Các con tim là thánh vì em ban ơn sủng, ôi Mẹ Đấng Tối Cao, Người Trinh Nữ các Tiên Tri đã loan báo và được trông đợi để ban Đấng Cứu Tinh cho dân Thiên Chúa”.
Maria mỉm cười. Được chiếu sáng bởi sự khiêm nhường, cô nói: “Hãy ngợi khen Chúa, ngợi khen một mình Người. Chính từ Người chứ không phải từ em mà mọi ân phúc đã đến. Chúa đã ban ơn cho anh để anh yêu Người và phục vụ Người cách trọn lành trong suốt cuộc đời còn lại của anh, để xứng đáng được nước mà con em sẽ mở ra cho các tổ phụ, các tiên tri và các người công chính của Chúa. Còn anh, bây giờ đã có thể cầu nguyện trước Đấng Thánh, hãy cầu nguyện cho nữ tì của Đấng Tối Cao, bởi vì là mẹ của Con Thiên Chúa qủa là một số mệnh hạnh phúc, nhưng là mẹ của Đấng Cứu Thế là một số mệnh đau thương tàn khốc. Hãy cầu nguyện cho em là kẻ cảm thấy sức mạnh của đau thương lớn lên từng giờ một, và em sẽ phải mang nó suốt đời em. Dù em không thấy rõ các chi tiết, em cũng cảm thấy rằng đó là một sức nặng như cả thế giới đặt trên đôi vai người phụ nữ của em, và em phải dâng nó cho Thiên Chúa. Em, một mình em, một người đàn bà tội nghiệp! Con em! Con trai em! A! Lúc này con anh không khóc, vì em ru nó. Nhưng em có thể ru cho con em để làm dịu nỗi đau đớn của Người không?... Anh, thầy cả của Chúa, hãy cầu nguyện cho em. Qủa tim em run sợ như một bông hoa trong cơn lốc. Em nhìn người ta và em yêu họ, nhưng sau khuôn mặt họ em nhìn thấy kẻ Đại Thù, kẻ sẽ biến họ thành kẻ thù của Thiên Chúa, của Giêsu con em...”
Thị kiến tan đi với hình ảnh khuôn mặt Maria tái mét, và các giọt nước mắt long lanh trong cái nhìn của Người.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)