News Filters

005.- ĐỨC GIÊ-SU RA ĐỜI (Lc 2,1-7 ; Mt 1,18-25)_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta

11 Tháng Giêng 2021

  Đọc "TIN MỪNG"

và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta

005.- ĐỨC GIÊ-SU RA ĐỜI (Lc 2,1-7 ; Mt 1,18-25)

1 * Thời ấy, hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ. *** 2 Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời ông Qui-ri-ni-ô làm tổng trấn xứ Xy-ri. *** 3 Ai nấy đều phải về nguyên quán mà khai tên  tuổi. *** 4 Bởi thế, ông Giu-se từ thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê lên thành vua Đa-vít tức là Bê-lem, miền Giu-đê, vì ông thuộc gia đình dòng tộc vua Đa-vít. *** 5 Ông lên đó khai tên cùng với người đã thành hôn với ông là bà Ma-ri-a, lúc ấy đang có thai. *** 6 Khi hai người đang ở đó, thì bà Ma-ri-a đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. *** 7 Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.

****  ĐỨC GIÊ-SU RA ĐỜI (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta _Quyển 1, trang 260, số 47)

Tôi còn thấy bên trong nơi trú ngụ tội nghiệp mà Giuse và Maria đã tìm được bằng cách chia sẻ số phận với các con vật.

Đống lửa đã ngủ cùng với người canh gác nó. Maria nhè nhẹ ngóc đầu lên khỏi chỗ nằm và nhìn. Cô thấy Giuse, đầu cúi xuống trên ngực như ông suy nghĩ, và cô nghĩ rằng sự mệt mỏi đã thắng thiện chí muốn canh thức của ông. Cô mỉm cười, một nụ cười nhân hậu. Cô ngồi dậy và qùi gối, gây ra ít tiếng động hơn một con bươm bướm lúc nó đậu vào bông hoa hồng. Cô cầu nguyện với nụ cười rạng rỡ trên mặt. Cô cầu nguyện với hai tay giơ ra, không hoàn toàn như hình Thánh Giá, nhưng gần giống: hai tay giơ cao và hướng về phía trước, bàn tay ngửa lên trên. Cô không có vẻ mệt trong vị trí khó chịu này. Rồi cô gục xuống, mặt ở trong cỏ, trong lời cầu nguyện sâu thẳm. Một lời cầu nguyện kéo dài.

Giuse sực tỉnh, ông thấy than đã hầu tàn và hang hầu như tối đen. Ông ném một nắm cành nhỏ vào than để khơi lửa dậy. Rồi ông thêm vào những cành lớn hơn, rồi cành lớn hơn nữa, vì khí lạnh như cắt da. Giá lạnh của một đêm đông yên hàn lọt vào khắp chỗ trong nơi đổ nát này. Ông Giuse tội nghiệp ở ngay gần cửa (ta gọi chỗ ông giăng áo khoác để che là cửa). Chắc ông lạnh lắm. Ông giơ tay trên lửa, ông cởi xăng-đan và giơ chân trên lửa. Ông sưởi cho mình. Khi lửa đã cháy đẹp và ánh sáng chắc chắn, ông quay lại mà không thấy gì cả, cả chiếc voan trắng của Maria vẫn có vết rõ trên cỏ tối, ông cũng không thấy. Ông đứng dậy và từ từ lại gần ổ rơm.

- Maria, em không ngủ à? - ông hỏi. Ông hỏi tới ba lần cho tới khi Maria nhận ra và trả lời: “Em cầu nguyện”.

- Em không cần gì sao?

- Không đâu Giuse.

- Cố ngủ đi tí, ít là nghỉ ngơi.

- Em sẽ cố. Nhưng việc cầu nguyện không làm em mệt.

- Chào Maria.

- Chào Giuse.

Maria lấy lại vị trí của cô. Giuse, để không bị nhượng bộ giấc ngủ, đã qùi gối gần bên lửa và ông cầu nguyện. Ông cầu nguyện với hai bàn tay bịt lên mặt. Ông chỉ bỏ tay ra để bỏ củi vào lửa, rồi ông lại trở về với lời cầu nguyện nồng nàn của ông. Ngoài tiếng tí tách của củi và tiếng sột soạt của chân lừa thỉnh thoảng đập trên đất, người ta không nghe thấy gì nữa.

Một giải ánh trăng lọt vào hang qua khe hở của vòm hang, trông giống như một lưỡi dao bằng bạc vô vật chất, nó lọt vào và tìm Maria. Nó giải ra từ từ theo đà vị trí của mặt trăng lên trong bầu trời, và sau cùng nó bò tới chỗ cô. Đây, nó ở trên cái đầu đang cầu nguyện, nó đội triều thiên cho cô bằng vầng sáng trắng.

Maria ngẩng mặt lên như có tiếng gọi từ trời. Rồi cô lại qùi gối. Ôi! Ở đây đẹp chừng nào! Cô ngẩng đầu lên như rực rỡ bởi ánh trăng, và cô biến hình với một nụ cười không thuộc về nhân loại. Cô thấy gì? Cô nghe gì? Cô cảm thấy gì? Chỉ có cô mới có thể nói điều cô thấy, nghe và cảm, vào giờ lóe sáng của chức làm mẹ. Tôi chỉ nhận thấy rằng ở chung quanh cô, ánh sáng gia tăng, gia tăng, gia tăng. Tôi nói cô từ trời xuống, cô bốc ra từ những vật hèn mọn chung quanh cô, cô bốc ra nhất là từ chính cô.

Y phục mầu lam của cô, lúc này nó có mầu xanh dương êm như bầu trời, với mầu hoa lưu ly. Đôi tay và khuôn mặt trở nên xanh biếc, tựa như nó ở dưới ngọn lửa mênh mông của lam ngọc sáng. Mầu sắc này nhắc lại cho tôi, mặc dù nhẹ hơn, màu sắc mà tôi nhìn thấy trong thị kiến về Thiên Đàng, và cả trong thị kiến về việc ba nhà Đạo Sỹ tới. Nó tỏa ra trên mọi thứ càng lúc càng mạnh, bao bọc chúng, thanh tẩy chúng, thông cho chúng sự huy hoàng của nó.

Ánh sáng từ cơ thể Maria tỏa ra càng lúc càng mạnh, thấm hút lấy hết ánh trăng. Ta có thể nói là cô hút lấy vào trong cô tất cả những gì có thể từ trời mà tới. Bây giờ chính cô là người nhận lãnh ánh trăng, cô: kẻ phải ban Ánh Sáng này cho thế giới. Và Ánh Sáng chói lọi, không thể cản, không thể ước lượng, vĩnh cửu, thuộc về Thiên Chúa này sắp được ban cho thế giới, được loan báo bằng một rạng đông, một hiệu báo thức, một bừng lên của ánh sáng, một cơ binh của các nguyên tử ánh sáng lớn lên, trải ra như thủy triều dâng lên, dâng lên như một làn hương mênh mông, đổ xuống như thác, tỏa ra như tấm màn...

Cái vòm hang đầy vết nứt, đầy màng nhện, đầy lồi lõm lỉnh kỉnh, như trở nên đều hòa một cách lạ lùng; khói đen và những ghê tởm trở nên như vòm cung của phòng vua; mỗi viên gạch là một khối bạc, mỗi vết nứt là một luồng sáng mắt mèo, mỗi cái màng nhện là một chiếc rèm thêu bạc và kim cương. Một con thằn lằn lớn ngẩn ngơ ở giữa hai tảng đá trông như một sợi giây chuyền bích ngọc của bà hoàng hậu để quên. Một chùm dơi dơi đần độn phát ra ánh sáng qúi của vân mã não. Cỏ rơm đeo lòng thòng trên máng trên cao không còn là cỏ nữa: đó là vô số sợi bạc ròng rung rinh trong không khí với sự duyên dáng của mái tóc buông.

Cái máng ở dưới thấp bằng gỗ thô kệch đã trở thành khối bạc nâu, các bức tường được phủ một lớp gấm mà mầu trắng của lụa đã biến mất dưới lớp ngọc trai thêu nổi. Và nền đất... Nền đất bây giờ thế nào? Một khối pha lê được soi sáng bằng ánh sáng trắng. Những dơ bẩn trông như những bông hồng sáng loáng được tung lên để chúc tụng và rơi xuống đất, và các lỗ là các chén qúi đựng dầu thơm.

Ánh sáng càng lúc càng gia tăng, con mắt không thể chịu nổi nữa, trong đó Đức Trinh Nữ như bị thấm hút bởi màn ánh sáng cực mạnh, bị dìm ngập và biến mất...

Rồi mẹ lại tái hiện... Đúng, khi ánh sáng trở nên có thể chịu đựng được đối với con mắt, thì tôi thấy Maria với con mới sinh của Người ở trong tay. Một bé tí đỏ hồng, mũm mĩm, nhúc nhích cựa quậy với đôi bàn tay lớn như hai nụ hồng, và đôi bàn chân bỏ lọt được vào trong lòng một bông hồng, oe oe bằng một giọng run run giống hệt như giọng một con chiên mới sinh, miệng mở ra đỏ như một trái dâu rừng, để lộ cái lưỡi nhỏ đập vào màng cúa mầu hồng, nhúc nhích cái đầu, tóc hoe vàng tới nỗi người ta nghĩ rằng không có tóc; một cái đầu tròn nhỏ mà người má giữ trong lòng một bàn tay khi Người nhìn và thờ lạy bé tí của Người, vừa khóc vừa cười, và Người cúi xuống để đặt một cái hôn, không phải trên cái đầu vô tội, nhưng trên ngực, nơi có một trái tim nhỏ đang đập, đang đập cho chúng ta... Nơi một ngày kia sẽ bị thương. Vết thương này, má Người đã băng bó trước bằng cái hôn vô nhiễm của Người.

Con bò bị đánh thức bởi ánh sáng, đứng dậy với sự ồn ào lớn của các móng và rống lên; con lừa ngẩng đầu lên và kêu bơ bơ. Ánh sáng đã đánh thức chúng, nhưng tôi thích nghĩ rằng chúng muốn chào Đấng Tạo Hóa của chúng, cho chúng và cho các con vật khác.

Giuse cũng vậy, giống như xuất thần, ông đã cầu nguyện với bao khẩn thiết đến nỗi như ông ra khỏi tất cả những gì ở chung quanh. Ông nhúc nhích giữa các ngón tay mà ông che mặt, ông như thấy có thứ ánh sáng lạ. Ông bỏ tay ra, ngẩng đầu lên, quay lại. Con bò đứng che nên ông không nhìn thấy Maria. Nhưng cô gọi ông: “Lại đây, Giuse”.

Giuse chạy tới, và trước cảnh tượng, ông dừng lại như bị sét đánh vì tôn kính. Ông qùi sấp mặt xuống tại chỗ. Nhưng Maria nhấn mạnh: “Lại đây, Giuse”. Cô tì bàn tay trái trên cỏ, trong khi cánh tay phải, cô giữ chú bé mà cô ôm ghì vào ngực. Cô đứng dậy và đi lại với Giuse đang ngập ngừng phân vân giữa sự ước ao tiến lại và cái sợ sẽ bất kính.

Hai vợ chồng gặp nhau ở gần chỗ nằm, họ nhìn nhau và khóc vì vui. Maria nói: “Lại đây, chúng ta dâng Giêsu cho Cha”.

Trong khi Giuse qùi gối, cô đứng ở giữa hai cái cột đỡ vòm hang, cô nâng tạo vật bé nhỏ của cô lên giữa hai tay và nói: “Con đây, ôi Thiên Chúa. Chính về Người mà con nói lời này: Con đây, để làm trọn ý Cha. Và cùng với Người, con là Maria và chồng con là Giuse, lạy Chúa, đây là các tôi tớ của Người, nguyện cho ý Cha được luôn luôn làm trọn bởi chúng con trong mọi giờ và mọi hoàn cảnh, vì vinh quang của Cha và vì tình yêu Cha”. Rồi Maria cúi xuống và nói: “Ẵm lấy đi Giuse”, và cô đưa chú bé tí cho ông.

- Anh! Anh à? Ôi! Không! Anh không đáng! - Giuse hoàn toàn sợ hãi, thất kinh với ý nghĩ phải đụng vào Thiên Chúa.

Maria mỉm cười và nhấn mạnh: “Anh rất đáng, không ai xứng đáng bằng anh, vì vậy Thiên Chúa đã chọn anh. Ẵm lấy con đi Giuse. Hãy giữ lấy để em đi tìm tã”.

Giuse đỏ tía như vải điều, giơ tay ra để đỡ lấy cái chồi nhỏ bằng thịt đang khóc oe oe vì Ngài lạnh! Khi ông đã ẵm lấy trong tay, ông không còn khăng khăng với ý định giữ Người cách rời với ông. Ông ghì Người vào ngực và bật lên tiếng nấc nở: “Ôi! Lạy Chúa, Thiên Chúa của tôi!” Ông cúi xuống để hôn đôi bàn chân nhỏ, và ông cảm thấy nó lạnh giá.

 

(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)  

 

back to top
Filters