News Filters

017_TIỆC CƯỚI CA-NA_Ga 2,1-11_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta

03 Tháng Hai 2021

017_TIỆC CƯỚI CA-NA_Ga 2,1-11

1 *Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Ca-na miền Ga-li-lê. Trong tiệc cưới có thân mẫu Đức Giê-su.  2 Đức Giê-su và các môn đệ cũng được mời tham dự.  3 Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Giê-su nói với Người : “Họ hết rượu rồi.”  4 Đức Giê-su đáp : “Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi ? Giờ của tôi chưa đến.”  5 Thân mẫu Người nói với gia nhân : “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo.”  6 Ở đó có đặt sáu chum đá dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Do-thái, mỗi chum chứa được khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước.  7 Đức Giê-su bảo họ : “Các anh đổ đầy nước vào chum đi !” Và họ đổ đầy tới miệng.  8 Rồi Người nói với họ : “Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc.” Họ liền đem cho ông.  9 Khi người quản tiệc nếm thử nước đã hoá thành rượu (mà không biết rượu từ đâu ra, còn gia nhân đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại  10 và nói : “Ai ai cũng thết rượu ngon trước, và khi khách đã ngà ngà mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh lại giữ rượu ngon mãi cho đến bây giờ.”  11 Đức Giê-su đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Ca-na miền Ga-li-lê và bày tỏ vinh quang của Người. Các môn đệ đã tin vào Người.  

**** TIỆC CƯỚI CA-NA (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta_Quyển 2, trang 68)

Tôi thấy một căn nhà, một căn nhà đông phương thực sự: một khối vuông trắng, rộng hơn là cao với rất ít cửa, có sân thượng thay vì mái, với các lan can xây cao khoảng một mét, che bóng bởi một dàn nho leo lên tới đó. Các cành nho lan ra tới cả bên ngoài sân thượng đầy ánh mặt trời.

Một cầu thang nhỏ ở bên ngoài, phía mặt tiền, để lên sân thượng, tại gần một cái cửa ở khoảng giữa mặt tiền. Bên dưới, tầng trệt có rất ít cửa ra vào và thấp, mỗi bên không qúa hai cái, để vào trong các phòng thấp và tối. Nhà xây ở giữa một nơi như cái sân thì đúng hơn là bồn cỏ. Ở giữa sân có một cái giếng, có các cây sung và táo. Nhà quay ra đường, nhưng không ở bờ đường, nó ở hơi sâu trong lối đi băng qua bồn cỏ thì tới đường. Đây có vẻ là con lộ chính.

Ta thấy là căn nhà ở ngoại biên xứ Cana: Nhà của chủ nông dân, sống ở giữa vùng đất sở hữu nhỏ của họ. Miền quê trải ra ở bên ngoài nhà với những mầu xanh yên tĩnh ở xa. Mặt trời đẹp và bầu trời trong xanh. Lúc đầu thì tôi không thấy gì khác, căn nhà đơn độc.

Rồi tôi thấy hai người đàn bà y phục dài với áo khoác trùm mũ lên đầu. Các bà đi trên đường, rồi vào lối đi nhỏ. Người già hơn trạc năm mươi, y phục mầu đậm, nâu hung hung đỏ, tựa như len tự nhiên. Người kia mặc đồ mầu sáng hơn, với áo dài mầu vàng lạt và áo khoác xanh dương. Bà này trạc ba mươi lăm tuổi. Bà rất đẹp, người dong dỏng, dáng điệu đầy phẩm giá, nhưng rất nhã nhặn và khiêm tốn. Khi bà tới gần, tôi nhận ra mầu trắng tái của khuôn mặt, đôi mắt xanh với tóc vàng thấp thoáng trên trán dưới lớp voan. Tôi nhận ra Đức Thánh Trinh Nữ. Bà kia là ai với tóc nâu đen, già hơn, tôi không biết. Họ nói với nhau và Bà Chúa mỉm cười. Khi hai bà đã tới gần bên nhà, có người, chắc là người có nhiệm vụ canh chừng các người tới, loan báo cho các ông các bà khác rằng họ tới. Mọi người đều mặc đồ lễ, ra mừng họ, và nhất là tiếp đón Trinh Nữ.

Lúc này còn là buổi sáng, khoảng chín giờ hay hơi sớm hơn, vì miền quê còn vẻ tươi mát của những giờ đầu ngày, với sương đêm làm cỏ cây xanh hơn, và bồn cỏ không dính bụi. Có vẻ đây là mùa69 xuân, vì đồng cỏ không bị cháy bởi mặt trời mùa hè. Trong đồng ruộng, lúa miến còn là cỏ, chưa có bông, xanh rờn. Lá sung và lá táo còn xanh mềm. Tôi thấy có hoa trên cây táo, nhưng tôi không thấy có qủa trên cây táo cũng như sung và nho, là vì cây táo mới nở hoa, chưa nhìn thấy các trái nhỏ.

Maria được chào đón trọng thể. Một người đàn ông có tuổi hộ vệ Người, chắc đây là chủ nhà, đi lên chiếc cầu thang bên ngoài và vào một phòng lớn. Dường như phòng này là hết cả tầng lầu, hay một phần lớn.

Tôi tin rằng tầng trệt là chỗ ở thực sự với các phòng để ở, kho lương thực, các đồ vặt và nhà hầm, trong khi trên lầu dành cho các dịp đặc biệt: lễ lạt hay các việc cần nhiều chỗ, hoặc để chứa nông sản. Vào dịp lễ như hôm nay, họ dọn dẹp và trang hoàng bằng các cành cây xanh, thảm, bàn ghế có trải khăn và các đồ trưng bày khác.

Ở giữa phòng là cái bàn qúi và đẹp nhất, bên trên đã đặt một cái bình và các đĩa trái cây. Dọc bờ tường ở bên phải tôi là cái bàn, cũng để các đồ, nhưng kém đẹp hơn. Bên trái tôi là một cái bàn nghi lễ dài, bên trên có các đĩa phó-mát và các đồ ăn khác, trông giống như bánh tráng bằng bột pha mật ong, và các bánh ngọt khác. Dưới đất,vẫn ở bên trái, có các bình khác và sáu khạp bằng đồng lớn hơn kém. Tôi cho đó là những cái chum.

Maria nghe cách nhân hậu những điều mọi người nói với Mẹ. Rồi Mẹ cởi áo khoác để giúp đỡ họ hoàn tất việc chuẩn bị bàn ghế. Tôi thấy Mẹ đi lại, xếp các ghế nằm quanh bàn, buộc các tràng hoa giây, đặt cho khéo léo nhất những đĩa trái cây, xem chừng để các đèn đều đầy dầu. Mẹ mỉm cười, nói rất ít và nói nhỏ tiếng. Trái lại, Mẹ nghe rất nhiều, và với bao là kiên nhẫn.

Tiếng nhạc khí vang lên rầm rầm ngoài đường (thực sự thì không du dương). Mọi người, trừ Maria, đều chạy ra đường. Tôi thấy cô dâu đi vào, trang điểm lộng lẫy và sung sướng, có bà con bạn bè bao quanh, bên cạnh chú rể đã chạy đi đón cô từ trước.70

Tới đây có sự thay đổi thị kiến: Tôi thấy, thay vì căn nhà, thì lại là một xứ nào đó. Không biết đây là Cana hay một thôn lân cận. Tôi thấy Giêsu, Gioan và một người khác, chắc là Juđa Thađê, với ông thứ hai này thì tôi có thể lầm, còn với Gioan thì tôi không thể lầm. Giêsu mặc áo trắng và áo khoác xanh dương đậm. Khi nghe tiếng nhạc, người đi hộ vệ Giêsu hỏi thăm một người dân rồi báo cáo cho Giêsu. Người mỉm cười nói: “Chúng ta đi làm vui lòng Mẹ Thầy”. Rồi Người đi băng qua các thửa ruộng cùng với hai người bạn về phía căn nhà.

Tôi đã quên nói rằng tôi có cảm tưởng Maria là bà con hay bạn hữu với cha mẹ chú rể, vì tôi thấy họ rất thân tình với Người.

Khi Giêsu tới, người canh chừng thường xuyên báo cho các người khác. Chủ nhà cùng với con ông là chú rể và Maria ra đón Giêsu. Họ chào Người cách trọng kính. Ông ta cũng chào hai người kia. Chú rể cũng làm như vậy. Nhưng điều tôi thích là lời chào đầy tình yêu trọng kính của Maria với con mẹ, và ngược lại cũng vậy. Không bộc lộ ra, nhưng một cái nhìn ý nghĩa chừng nào đi kèm lời chào: “Bình an cho con”, và một thứ nụ cười đáng gía cả trăm cái hôn và trăm cái ôm. Cái hôn run rẩy trên môi Maria, nhưng Mẹ không cho. Mẹ chỉ đặt bàn tay trắng trên vai Giêsu, và vuốt nhẹ những lọn tóc dài. Một cái vuốt ve trong trắng và say mê.

Giêsu đi lên bên cạnh Mẹ Người, hai môn đệ đi theo cùng với chủ nhà. Người vào phòng tiếp tân, nơi các phụ nữ đang lo bày thêm ghế và chén bát cho ba người khách mà họ không chờ, tôi thấy có vẻ vậy. Tôi cho là việc Giêsu đến không chắc chắn, còn hai người bạn của Người thì tuyệt đối là không ngờ.

Tôi nghe rõ ràng tiếng nói đầy đặn, trưởng thành, rất êm dịu của Thầy nói khi bước vào: “Bình an cho nhà này và phúc lành của Thiên Chúa trên tất cả qúi vị”. Lời chào bao gồm mọi người hiện diện và đầy vẻ oai phong. Giêsu trấn ngự mọi người do hình vóc và dáng vẻ của Người. Đó là người khách không được mời, nhưng Người có vẻ như vua của buổi lễ, hơn cả cô dâu chú rể, hơn cả chủ71 nhà, trong khi Người vẫn khiêm tốn, vị nể. Chính vì nhân cách của Người làm người ta kính phục.

Giêsu vào chỗ ở bàn giữa cùng với cô dâu chú rể, cha mẹ họ và các bạn hữu ảnh hưởng nhất. Vì kính trọng ông Thầy, họ cho hai môn đệ ngồi cùng bàn.

Giêsu quay lưng vào bức tường, nơi có những cái chum, vậy Người không nhìn thấy chúng, cũng không nhìn thấy sự lăng xăng của người quản tiệc chung quanh những đĩa rô-ti mà người ta mang đến chiếc bàn dài qua một cái cửa.

Tôi quan sát thấy một điều: ngoại trừ Maria và mẹ cô dâu chú rể, không phụ nữ nào ngồi ở bàn này. Tất cả các phụ nữ đều ở bàn kê dọc bờ tường, và họ rất ồn ào. Người ta phục vụ họ sau đôi tân hôn và các khách có hạng. Giêsu ở gần ông chủ nhà, đối diện với Mẹ, cô dâu ngồi kế bên Mẹ.

Bữa ăn bắt đầu. Tôi bảo đảm với qúi vị là họ không thiếu khẩu vị, và càng không thiếu cái khát. Hai người ăn và uống ít là Giêsu và Mẹ Người. Hai đấng cũng nói rất ít. Giêsu nói nhiều hơn Mẹ một tí. Và trong một tí đàm thoại của Người, Người không hề cau có hay khinh chê. Đó là một người bặt thiệp, nhưng không nhiều lời. Khi người ta hỏi, Người trả lời, lưu ý đến điều họ nói với Người và bày tỏ ý kiến của Người. Nhưng rồi Người trầm ngâm với chính mình như một người có thói quen chiêm niệm. Người mỉm cười, nhưng không bao giờ cười lớn. Nếu Người nghe thấy một câu nói đùa liều lĩnh, Người làm như không nghe thấy. Maria nuôi mình bằng việc nhìn ngắm Giêsu của Mẹ. Gioan cũng vậy. Ông ngồi ở đầu bàn, và dán mắt vào đôi môi của Thầy ông.

Maria nhận thấy các người đầy tớ xì xèo với người quản tiệc và ông này có vẻ bối rối. Mẹ liền hiểu là có chuyện không ổn. “Con ơi”. Mẹ nói rất êm dịu để lôi kéo sự chú ý của Giêsu vào lời này: “Con ơi, họ hết rượu rồi”.

- Bà ơi, từ rày  từ rày  từ rày  từ rày  từ rày, có gì giữa tôi và bà? - Trong khi nói câu này, Giêsu mỉm cười êm đềm hơn nữa, và Maria mỉm cười, tựa như hai người biết một sự thật là niềm vui bí mật của họ mà mọi người72 khác không biết.

Maria ra lệnh cho các đầy tớ: “Hãy làm điều Người bảo qúi vị”. Maria đã đọc được trong đôi mắt mỉm cười của Con Mẹ, sự ưng thuận che phủ một giáo huấn lớn lao cho tất cả những kẻ được gọi.

Và Giêsu ra lệnh cho các đầy tớ: “Hãy đổ nước đầy vào các vò này”.

Tôi thấy các đầy tớ đổ đầy các chum bằng nước kín ở giếng (tôi nghe tiếng cót két của cái ròng rọc lên xuống với những xô nước đầy). Tôi thấy người quản tiệc rót lấy một tí chất lỏng này với cái nhìn ngạc nhiên. Ông nếm nó với điệu bộ hết sức kinh ngạc. Ông ta liền nói với chủ nhà và cô dâu chú rể ở gần bên ông.

Maria lại nhìn con Mẹ và mỉm cười. Rồi Mẹ nhận nụ cười của Người. Mẹ cúi đầu và hơi đỏ mặt. Mẹ sung sướng.

Trong phòng lan ra những tiếng xì xèo. Mọi cái đầu đều quay về phía Giêsu và Maria. Người ta đứng lên để coi cho rõ. Người ta đi tới coi những cái vò. Một yên lặng. Rồi một đồng thanh ca tụng Giêsu.

Người liền đứng lên và nói chỉ một câu: “Hãy cám ơn Maria”. Rồi người bỏ bữa tiệc. Tại ngưỡng cửa, Người nhắc lại: “Bình an cho nhà này và phúc lành của Thiên Chúa ở trên qúi vị”. Rồi Người thêm: “Mẹ ơi, Con chào Mẹ”.

Thị kiến chấm dứt.

(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)

back to top
Filters