018_ĐỨC GIÊ-SU VỀ THĂM NA-DA-RÉT_Mt 13,53-58_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
03 Tháng Hai 2021
018_ĐỨC GIÊ-SU VỀ THĂM NA-DA-RÉT_Mt 13,53-58 (Mc 6,1-6 ; Lc 4,16-30)
53 *Khi Đức Giê-su kể các dụ ngôn ấy xong, Người đi khỏi nơi đó. 54 Người về quê, giảng dạy dân chúng trong hội đường của họ, khiến họ sửng sốt và nói : “Bởi đâu ông ta được khôn ngoan và làm được những phép lạ như thế ? 55 Ông không phải là con bác thợ sao ? Mẹ của ông không phải là bà Ma-ri-a ; anh em của ông không phải là các ông Gia-cô-bê, Giô-xếp, Si-môn và Giu-đa sao ? 56 Và chị em của ông không phải đều là bà con lối xóm với chúng ta sao ? Vậy bởi đâu ông ta được như thế ?” 57 Và họ vấp ngã vì Người. Nhưng Đức Giê-su bảo họ : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình và trong gia đình mình mà thôi.” 58 Người không làm nhiều phép lạ tại đó, vì họ không tin.
ĐỨC GIÊ-SU VỀ THĂM NA-DA-RÉT (Đọc “TIN MỪNG” và Đọc Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta )
Tôi thấy một phòng vuông rộng. Tôi nói vậy, nhưng tôi hiểu đây là giáo đường Nazarét (như tiếng nói nội tâm báo cho tôi), vì chỉ có các bức tường trần sơn mầu vàng, và ở một phía có bục cao. Cũng có cái kệ với các ru-lô trên đó. Cái kệ hay cái giá? Hãy chọn từ nào qúi vị muốn. Tóm lại, đó là một loại bàn hơi nghiêng có chân, trên đó xếp các ru-lô.
Có những người đang cầu nguyện, không giống như chúng ta, nhưng tất cả đều quay về một phía, không chắp tay, nhưng làm hơi giống như linh mục trên bàn thờ.
Có những ngọn đèn treo bên trên bục cũng như giá sách. [Con không hiểu mục đích của cảnh này. Nó dừng lại hồi lâu không thay đổi. Nhưng Giêsu bảo con hãy mô tả, nên con làm.
Bây giờ con lại thấy con ở trong giáo đường Nazarét.]
Bây giờ vị rabbi đọc. Tôi nghe một giọng mũi đều đều, nhưng tôi không hiểu, vì ông xướng lên bằng ngôn ngữ mà tôi không biết. Trong đám đông cũng có Giêsu với hai anh họ tông đồ và những người khác, chắc chắn cũng là họ hàng, nhưng tôi không biết.
Sau bài đọc, vị rabbi nhìn đám đông như một lời mời câm lặng. Giêsu tiến lên và xin được chủ tọa buổi họp hôm nay.
Tôi nghe giọng thánh thót của người đọc đoạn tiên tri Isaie có ghi trong Tin Mừng: “Thánh Thần của Chúa ở trên tôi...” Và tôi nghe người giải thích khi xưng mình là “kẻ mang Tin Mừng và luật tình yêu, để thay thế luật cũ quá khắt khe bằng lòng thương xót, để ban phần rỗi cho tất cả những ai mà tội Ađam làm cho tâm hồn thành bệnh hoạn, và vì vậy làm cho thân xác cũng bệnh theo, vì tội lỗi gây ra trụy lạc, và trụy lạc gây ra bệnh hoạn cho cả thân xác. Và để cho tất cả những ai bị Thần Dữ cầm giữ được giải phóng. Tôi đến để bẻ gẫy những xích xiềng này và mở đường lên Trời, để ban Ánh Sáng cho những linh hồn mù lòa, ban thính giác cho những kẻ điếc. Thời kỳ ơn phúc của Thiên Chúa đã tới. Nó đang ở giữa qúi vị. Chính nó đang nói với qúi vị. Các Tổ Phụ đã ước ao thấy ngày này là ngày mà tiếng nói Đấng Tối Cao đã công bố sự hiện hữu, ngày mà các tiên tri đã loan báo thời gian. Được mang tới sự hiểu biết bằng một hành động siêu nhiên, các ngài biết rằng bình minh của ngày này đã ló rạng, và họ sắp được lên Trời. Các đấng đã nhảy mừng trong tâm hồn họ. Các vị thánh này chỉ còn thiếu phúc lành của Tôi để trở thành công dân Nước Trời. Hãy đến với Ánh Sáng đã bừng lên. Hãy cởi bỏ các tham vọng để được nhẹ nhàng bước theo đấng Kitô. Hãy có thiện chí muốn tin, muốn trở nên tốt hơn, muốn phần rỗi, rồi phần rỗi sẽ được ban cho qúi vị. Nó ở trong tay Tôi, nhưng Tôi chỉ ban nó cho những ai có thiện chí muốn được, vì sẽ là xúc phạm tới Ân Sủng nếu ban nó cho những kẻ tiếp tục phục vụ Satan”.
Có tiếng xì xèo nổi lên trong giáo đường. Giêsu quay cái nhìn của Người trên khán giả. Người đọc trên các khuôn mặt và trong các con tim, và Người tiếp: “Tôi hiểu tư tưởng của qúi vị. Vì tôi là người Nazarét, qúi vị muốn một đặc ân ưu tiên. Nhưng điều đó là do sự ích kỷ của qúi vị chứ không phải do sức mạnh của đức tin. Tôi cũng nói với qúi vị rằng thực sự không một tiên tri nào được tiếp đón nơi quê hương họ. Những nơi khác đã tiếp đón và sẽ tiếp đón tôi với nhiều đức tin hơn, ngay cả tại những xứ mà tên của họ đối với qúi vị là một ô nhục, tôi cũng tìm được một mùa gặt các môn đệ, trong khi tại mảnh đất này tôi không thể làm gì được, vì nó khép kín và thù hận đối với tôi. Nhưng tôi nhắc lại cho qúi vị Êlia và Êlisê, ông thứ nhất tìm thấy đức tin nơi một đàn bà Phênici, và ông thứ hai nơi một người Syrie, và họ đã thi hành những phép lạ cho bà nọ cũng như ông kia. Những người đang chết đói trong Israel không được bánh, và những người cùi không được thanh tẩy, vì trong lòng họ không có thiện chí, viên ngọc qúi mà vị tiên tri đã tìm được ở nơi khác. Đó cũng là những điều xảy đến cho qúi vị, những người hận thù và không tin lời của Thiên Chúa”.
Đám đông giao động và dọa nạt với những lời nguyền rủa. Họ tính ra tay bắt Người, nhưng hai tông đồ anh họ Juđa và Giacôbê, cùng với Simon bảo vệ Người, trong khi các người Nazarét phẫn uất đuổi Giêsu ra khỏi thành phố. Họ vừa đi theo vừa dọa nạt, nhưng chỉ nói mồm thôi, cho tới đỉnh đồi. Lúc đó Giêsu quay lại làm họ bất động bằng cái nhìn phát quang của Người, rồi Người đi qua giữa họ và biến vào một đường mòn trên đồi.
Tôi thấy một thôn nhỏ, rất nhỏ, một nắm nhà, bây giờ chúng ta gọi là một ấp. Nó ở cao hơn Nazarét mà người ta nhìn thấy ở dưới thấp cách đó vài cây số. Một thôn nhỏ rất nghèo nàn.
Giêsu đang nói chuyện với Mẹ Maria, ngồi trên một bức tường nhỏ gần một cái lều. Có lẽ đây là nhà một người bạn, hay ít ra là một người hiếu khách, theo luật tiếp khách của đông phương. Giêsu trú ở đó sau khi bị đuổi khỏi Nazarét, để chờ các tông đồ, chắc chắn là đang tản mát ở các vùng lân cận, trong khi Giêsu ở gần Mẹ.
Chỉ có ba anh họ ở với Người. Lúc này họ đang quây quần trong nhà bếp, nói chuyện với một người đàn bà già mà Thađê gọi là “mẹ”, vì vậy tôi hiểu rằng đây là Maria Clêopha. Đó là một người đàn bà khá già mà tôi nhận ra là bà đã ở với Đức Trinh Nữ trong tiệc cưới Cana. Chắc chắn bà và các con đã rút vào đó để Giêsu và Mẹ Người được tự do nói chuyện.
Maria rất đau khổ. Mẹ đã được báo tin về việc rắc rối xảy ra tại giáo đường, và Mẹ như tử đạo. Giêsu an ủi Mẹ. Maria năn nỉ con Mẹ ở xa Nazarét, nơi tất cả đều không tốt cho Người. Ngay cả những người bà con khác cũng nhìn Người như một kẻ điên tìm cách khích động những xáo trộn và cãi lẫy.
Nhưng Giêsu mỉm cười làm một cử chỉ như muốn nói: “Ở đây hay ở nơi khác cũng vậy thôi. Hãy bỏ qua!” Nhưng Maria nài nỉ nên Người trả lời: “Má ơi, nếu Con Người chỉ đi đến những nơi người ta yêu Người thì Người phải bỏ trái đất này để trở về Trời. Con có các kẻ thù ở khắp nơi. Vì người ta ghét Sự Thật, mà con, con là Sự Thật. Nhưng Con không đến để tìm một tình yêu dễ dãi. Con đến để làm theo Ý Cha và cứu chuộc loài người. Tình yêu thì là má. Má là tình yêu của con, má đền bù cho con hết những gì còn lại. Má và đoàn chiên nhỏ mà mỗi ngày mỗi gia tăng thêm vài con mà con giật được của chó sói các đam mê, và con dẫn về chuồng của Thiên Chúa. Còn những gì khác thì là bổn phận. Con đến hoàn thành bổn phận này. Và con phải hoàn thành nó cho tới khi con bị gẫy nát vì đụng phải những con tim bằng đá ngoan cố chống lại điều thiện. Và chỉ khi con ngã xuống, tắm cho các con tim này bằng máu con, con mới chờ họ để in dấu của con trên họ, và hủy bỏ đi dấu hiệu của kẻ thù. Má ơi, con từ Trời xuống là vì vậy. Và con chỉ có thể ước ao cho nó được hoàn tất”.
- Ôi! Con ơi! Con má! - Maria có giọng nói tan nát. Giêsu vuốt ve Mẹ. Tôi thấy rằng Maria đội áo khoác lên đầu, mặc dầu đã có khăn voan. Mẹ trùm kín hơn bao giờ hết, như người đàn bà tội lỗi.
- Con sẽ vắng nhà ít lâu để làm vui lòng má. Khi nào con ở vùng lân cận, con sẽ báo cho má.
- Hãy sai Gioan. Má hơi thấy như gặp con khi má thấy nó. Mẹ nó cũng rất nể vì má cũng như con, tuy thực là bà có ước ao một chỗ ưu tiên cho các con bà, vì đó là một người đàn bà và một người má, Giêsu ạ, phải dung thứ cho bà. Bà cũng sẽ nói điều đó với con. Nhưng bà tận tụy với con một cách chân thành. Khi bà được giải thoát khỏi cái nhân tính nó bốc men ở trong bà cũng như trong các con bà, cũng như trong những người khác, cũng như trong tất cả, thì con ạ, bà sẽ rất lớn trong đức tin. Thật là đau khổ khi thấy mọi người đều chờ ở con một điều tốt loài người, một điều tốt, nếu nó không hoàn toàn loài người thì nó cũng ích kỷ. Nhưng tội lỗi ở trong họ, cùng với dục tình của nó. Chưa tới cái giờ phúc đức và rất, rất đáng ngại, mặc dầu tình yêu đối với Thiên Chúa và loài người làm cho má ước mong nó, giờ mà con sẽ hủy bỏ tội lỗi. Ôi! Cái giờ này! Quả tim má con run sợ chừng nào cho giờ này! Họ sẽ làm gì con, con ơi? Người Con Cứu Thế mà các tiên tri đã nói trước một tử đạo như vậy?
- Má ơi, đừng nghĩ tới đó. Thiên Chúa sẽ giúp má vào giờ đó. Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta, má và con. Rồi sau đó sẽ là bình an. Con lại nói điều đó với má thêm một lần nữa. Bây giờ về đi. Sắp đêm rồi và đường xa. Con chúc lành cho má.
(Dịch giả : Nữ tu Phạm Thị Hùng, CMR.)