20_ĐỨC GIÊ-SU CHỮA LÀNH MỘT NGƯỜI BỊ QUỶ ÁM_Mc 1,23-28_Đọc "TIN MỪNG" và Đọc Sách "BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI" của Maria Valtorta
03 Tháng Hai 2021
20_ĐỨC GIÊ-SU CHỮA LÀNH MỘT NGƯỜI BỊ QUỶ ÁM_Mc 1,23-28 (Lc 4,31-37)
23 *Lập tức, trong hội đường của họ, có một người bị thần ô uế nhập, la lên 24 rằng : “Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi ? Tôi biết ông là ai rồi : ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa !” 25 Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó : “Câm đi, hãy xuất khỏi người này !” 26 Thần ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta. 27 Mọi người đều kinh ngạc đến nỗi họ bàn tán với nhau : “Thế nghĩa là gì ? Giáo lý thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân lệnh !” 28 Lập tức danh tiếng Người đồn ra mọi nơi, khắp cả vùng lân cận miền Ga-li-lê.
**** CHÚA GIÊ-SU CHỮA LÀNH MỘT NGƯỜI BỊ QUỈ ÁM (Sách “BÀI THƠ của VỊ-THIÊN-CHÚA-LÀM-NGƯỜI” của Maria Valtorta_Quyển 2, trang 121-123)
Giêsu nhìn đám đông đang ngạc nhiên và bàn cãi, bị kích động và chia thành hai luồng tư tưởng đối nghịch nhau. Người nhìn để tìm một người nào đó với đôi mắt lam ngọc của Người. Rồi người gọi lớn tiếng: “Aggée! Hãy lại đây! Tôi truyền cho ông”.
Đám đông trở nên rất ồn ào. Họ mở lối để cho đi qua một người bị lay lắc vì run rẩy, được một người đàn bà nâng đỡ.
- Ông biết người này không?
- Có, đó là Aggée con Malachie, người ở đây, tại Caphanaum.
Ông bị một thần qủi quái ám, nó đưa ông ta vào những cơn giận dữ điên cuồng và thình lình.
- Mọi người có biết ông ta không?
Đám đông kêu: “Có, có”.
- Có ai có thể nói được rằng ông ta đã nói với Thầy, dù chỉ vài phút không?
Đám đông kêu: “Không, không. Ông ta như đần độn và không bao giờ ra khỏi nhà, và không ai thấy Thầy đã ở đó”.
- Bà ơi, dắt ông ta lại cho Thầy.
Người đàn bà vừa đẩy vừa kéo ông, trong khi kẻ khốn nạn run giật mạnh hơn. Ông trưởng giáo đường cảnh giác Giêsu: “Cẩn thận, ma qủi sắp vật vã nó... Và khi đó là nó bị khích động, nó cào, nó cắn”. Đám đông tránh ra, ép sát vào các bức tường. Bây giờ hai người ở trước mặt nhau.
Ông ta chống chọi một lúc, có vẻ như ông thường quen câm lặng, nên ông ngập ngừng, rên rỉ vì phải nói. Rồi với một giọng rõ ràng: “Giêsu Nazarét! Có chuyện gì giữa chúng ta mà tại sao ông đến để hành hạ chúng tôi và tiêu diệt chúng tôi? Ông, ông là Chúa của Trời và đất, tôi biết ông là ai: Là Đấng Thánh của Thiên Chúa. Trong xác thịt, không ai cao trọng hơn ông, vì trong thân xác loài người của ông, ông có chứa Thánh Linh, Đấng Chiến Thắng muôn đời. Ông đã thắng tôi trong...”
- Nín đi! Và hãy ra khỏi người này. Ta truyền cho mi!
Người đàn ông co giật cách kỳ lạ, ông giật từng phát một, tựa như có ai ngược đãi ông bằng cách đẩy và lắc ông. Ông rống lên một tiếng không phải tiếng của loài người, rồi nằm xoài trên đất. Sau đó ông bò dậy, ngạc nhiên và được khỏi.
- Ông có nghe không? Bây giờ ông trả lời thế nào? - Giêsu hỏi đối thủ của Người.
Người đàn ông râu ria ăn mặc sang trọng nhún vai, bị thua, bỏ đi không trả lời. Đám đông chế diễu ông ta và hoan hô Giêsu.
- Yên lặng! Đây là nơi thánh - Giêsu nói, và Người ra lệnh: “Hãy dẫn người thanh niên đến cho Thầy, người mà Thầy đã hứa sự trợ giúp của Thiên Chúa”.
Bệnh nhân trình diện. Giêsu vuốt ve anh ta: “Con có đức tin. Hãy được khỏi. Hãy đi bình an và sống công chính”.
Người thanh niên thét lên một tiếng. Nào ai biết anh ta cảm thấy gì? Rồi anh ta qùi phục dưới chân Giêsu, hôn chân Người và cám ơn: “Cám ơn Thầy cho con và cho mẹ con”.
Các bệnh nhân khác tới: Một đứa trẻ hai chân bị liệt. Giêsu ẵm nó trong tay, vuốt ve nó rồi để nó xuống đất... và buông nó ra. Thằng bé không ngã, trái lại, nó chạy lại với mẹ nó, bà ôm nó vào lòng và khóc trong khi chúc tụng “Đấng Thánh của Israel”. Rồi một người già nhỏ thó bị mù tiến lên, do một cô con gái dắt. Ông ta cũng được khỏi bằng một cái vuốt nhẹ trên các con mắt bệnh.
Còn đám đông thì là một cơn chúc tụng say sưa. Giêsu mỉm cười và rẽ đường để ra. Mặc dù người cao lớn, nhưng Người cũng không ra khỏi đám đông được nếu Phêrô, Giacôbê, Andrê và Gioan không làm việc mạnh mẽ với khửu tay, để mở một lối đi từ chỗ họ tới chỗ Giêsu, và bảo vệ Người cho tới cửa ra để tới cái công viên nhỏ mà mặt trời đã biến mất.
Thị kiến chấm dứt như vậy.