2_ Nhận diện các đam mê và dục vọng
Filters
20
Items
of
7
MÊ TRÍ MÌNH (Kiêu ngạo): Người mê trí mình, thường cho những suy nghĩ của mình, trí của mình là tuyệt vời, là nhất, và không ai hơn được.
MÊ Ý MÌNH (nóng giận): Người mê ý mình không muốn ai động đến quyền, đến lợi của mình, hễ ai động đến thì nổi xung, làm dữ để chống đối và trả oán. Tính nóng giận cũng thuộc dòng dõi kiêu ngạo (x. Tu Đức Học trang 328).
MÊ CỦA CẢI CỦA NGƯỜI KHÁC (Ghen tị): Người mê của cải của người khác nên sinh ra ghen tị ; họ mê của cải vật chất (nhan sắc, bạc tiền ...) hoặc tinh thần (tài năng, nhân đức... ). Người ghen tị không muốn ai hơn mình, hễ thấy ai hơn thì buồn rầu, tức tối, có khi còn muốn cho người ta mất sự lành ấy nữa. Đó là tính ghen tị, cũng gọi là ghen ghét, phân bì, tị nạnh (x. Tu Đức Học trang 326).
MÊ CỦA CẢI MÌNH (Hà tiện, tham lam): Người mê của cải mình yêu quý của cải vật chất hay tinh thần của mình quá đáng mà sinh ra tính hà tiện. Người mê của cải thường lo lắng, bồn chồn về của cải, không dám ăn tiêu cho đủ, không chịu giúp đỡ người nghèo, cứ bo bo giữ của. Người hà tiện chi ly góp nhặt từng đồng, bất chấp cả luật công bình, còn nói chi đến tình bác ái. Người mê của cải thường cậy của hơn Chúa, trọng của cải hơn trọng Chúa.
MÊ ĂN UỐNG (ham mê ăn uống): Những người mê ăn mê uống quá độ để tìm cảm khoái, đó là tính mê ăn. Những người mê ăn uống dường như sống để ăn, chớ không phải ăn để sống ; Chúa họ thờ là cái bụng, họ là những người chỉ nghĩ đến chuyện ăn chuyện uống (x. Pl 3,19).
MÊ DÂM DỤC (ham sắc dục): Người mê dâm dục ham muốn sự vui sướng xác thịt (khoái cảm sinh cơ) cách bất chính trong tư tưởng, lời nói hoặc việc làm.
MÊ CHƠI (Lười biếng): Người mê chơi có tính xấu ăn xong ngồi rồi, không muốn bắt tay làm việc, nhất là việc đạo đức, việc bổn phận.